-Lâm mỗ làm đầu, liền không có chuyện một núi hai chủ! Nếu còn có ý trêu đùa tâm kế lừa gạt, lấy tội ngỗ nghịch luận xử!

Viêm Liệt và những người khác còn chưa lên tiếng, Xích Hạ đã lần nữa giành trước đáp nói:

-Tuân mệnh!

...

Đây là một tòa núi cao phía bắc Long Khư hạp cốc, trước cửa một gian động phủ tĩnh lặng, có hai người một đứng một ngồi.

Nơi này nằm trên núi cao, cúi nhìn tứ phương, chính là động phủ của Chí Tôn chín tộc. Lâm Nhất tạm thời nghỉ lại tại nơi này chỉ nhằm đạt thành hai tâm nguyện, trước mắt một cái dường như đã có manh mối, một cái lại vẫn cứ xa xôi. Còn về thu phục chín tộc, chẳng qua là thuận thế mà làm thôi.

-Ngươi... Ngươi mượn đao giết người, hại ta thật khổ...

Lâm Nhất bó gối mà ngồi, trong lòng nghĩ tới tâm sự. Chợt nghe Thương Quý ở bên tức giận bất bình oán thán, hắn không cho là đúng giương mắt hơi liếc, nói:

-Không giết Qua Y, ngươi còn có thể sống đến lúc này? Nói ta mượn đao giết người, không bằng nói ngươi nhìn rõ tình thế, vì bản thân nhặt về một tính mạng!

Thương Quý sắc mặt biến ảo, chỉ cảm thấy tâm đầu bực bội, tưởng như nén đến không thở nổi. Tên Lâm Nhất này sau khi tỉnh dậy từ Long Đàm liền khiến mình từng bước thụ chế. Trời sinh oan gia, hoặc là khắc tinh mệnh trong chú định cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Chính như lời oan gia khắc tinh này vừa nói, nếu không giết Qua Y, đối phương tất định sẽ giết mình diệt khẩu. Đương thời không kịp cân nhắc hơn thua liền bí quá hóa liều. Quả nhiên, đợi nguy cơ đi qua, gông cùm bọc trên cổ lại càng thêm chặt, chỉ có thể bị bức thuận theo mà không dám có điều ngỗ nghịch.

Chẳng qua, người này giảo trá thâm trầm, tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ đại phát thiện tâm!

-Ngài... Một không giết ta, hai không tha ta, đến cùng ý gì?

Thương Quý cúi đầu một lát, song vẫn nhịn không được nói ra ẩn ưu trong lòng. Mà trong lời của hắn, nhiều mấy phần kính ý, hoặc cũng có thể nói là sợ hãi.

Long Đàm và Long Đỉnh cách đó mấy trăm dặm hiện rõ nét trong mắt, hạp cốc bao la dạt dào sinh cơ. Lâm Nhất quay đầu cúi nhìn, rồi lại hướng Thương Quý khoanh tay mà đứng nơi xa, chân mày nhướng lên, nói:

-Ý gì? Chịu ta nô dịch vạn năm...

Đối phương sắc mặt khó coi, vừa định tranh biện, hắn đã nhè nhẹ khoát tay nói:



-Đừng có ồn ào! Mong ngươi sớm ngày công đức viên mãn!

Đúng lúc này, hai đạo nhân ảnh từ trên không hạ xuống, chính là Xích Hạ và Viêm Liệt.

Thấy thế, Thương Quý bất đắc dĩ tránh lui ra sau, trong lòng lại kêu khổ không thôi. Nghĩ ta cũng là Chân Long, tại sao phải bị nô dịch cả vạn năm?

Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, hướng người đến nhấc tay tỏ ý.

Xích Hạ và Viêm Liệt song song rơi xuống, từng người cung kính đáp lễ.

Lâm Nhất thần sắc hờ hững, nói:

-Hai vị trưởng lão tự tiện...

Hắn lật úp tay áo, lần nữa bó gối mà ngồi, cử chỉ thong dong, uy thế tự thành.

Hai vị trưởng lão lúng túng nhìn nhau, tiến lại gần thêm vài bước, song song áy náy nói:

-Trước đây có nhiều mạo phạm, còn mong Lâm tôn chớ để ý...

Khóe môi Lâm Nhất khẽ nhếch lên, nói:

-Tính đố kỵ, người người đều có. Chuyện cũng đã qua, hai vị cần gì phải nói thêm!

Viêm Liệt khẽ cười nói:

-Ha ha! Lòng dạ Lâm tôn quả nhiên không phải người thường so được!

Xích Hạ ở bên cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc Càn Khôn giới tử dâng lên, miệng phân bua nói:

-Công pháp và điển tịch chín tộc đều ở trong đó, mời Lâm tôn xem qua...

Lâm Nhất tiếp lấy giới tử, lưu thần nhìn kỹ. Công pháp và điển tịch trong giới tử ngược lại có không ít, hơn nữa đều cực hiếm thấy, chỉ là không thần kỳ được như 《 Thăng Long quyết 》 thôi. Chẳng qua, thứ hắn để ý không phải cái này.

Khoảnh khắc sau, Lâm Nhất thần sắc hơi động. Hắn lấy ra một khối ngọc giản, trả lại giới tử. Xích Hạ ngạc nhiên nói:



-Thì ra Lâm tôn thật có phương pháp hóa rồng, ta còn cho rằng...

-Ngươi cho rằng ta là tiểu nhân cháy nhà hôi của, đúng không?

Lâm Nhất nhẹ giọng đáp một câu, ánh mắt rơi ở trên tay.

Xích Hạ ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định.

Viêm Liệt ha ha khẽ cười, nói:

-Công pháp và đan phương Lâm tôn tặng cho không một không phải trấn sơn chi bảo của Long Tộc...

Hắn nhìn sang bên cạnh, trong thần sắc không giấu được mừng thầm. Vị bạn già kia cũng lia lịa gật đầu, thâm cho là đúng.

Người với người quen biết ở chung đã lâu đều tuyệt không dám dễ dàng định luận! Huống hồ còn là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, bộ mặt thật của vương giả Chí Tôn há là hạng người tầm thường có thể nhìn thấu...

Lâm Nhất tập trung tâm tư đặt vào ngọc giản trong tay, trầm ngâm không nói. Đợi một nén hương sau, chân mày hắn bỗng nhướng lên, thong thả thở dài một hơi, khóe miệng ngậm cười, nói:

-Theo phương pháp hóa rồng của Long Tộc ghi lại, chỉ cần ba thứ long cốt, long hồn, long huyết hợp nhất, trải qua Long Đàm tế luyện liền có thể luyện hóa Chân Long tái sinh, ha ha, không ngoài dự liệu của ta...

Nơi không xa, Thương Quý thầm nghĩ, phương pháp hóa rồng của Long Tộc này ngược lại có chút tương đồng với Thần Thương cốc.

Chợt thấy Lâm Nhất thần sắc vui mừng, hai người đối diện lại đều không quá rõ ràng. Trong đó Xích Hạ lắc đầu nói:

-Phương pháp hóa rồng mà Lâm tôn vừa nói là một pháp môn độc đặc, bất kham đại dùng...

Viêm Liệt phụ họa nói:

-Cách này cần có long cốt hoàn hảo không chút hư tổn, long hồn, cùng với lượng lớn long huyết, thứ nào cũng đều là vật thiên hạ khó tìm, còn khá hao ngày giờ...

Lâm Nhất hồn không để ý, sương mù trong lòng như được quét sạch, sảng giọng cười lớn nói:

-Thiên hạ không việc khó, chỉ đợi người có duyên! Ha ha, Lão Long được cứu rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play