... ...

Long Khư hạp cốc, một đám người đứng cách Long Đàm chừng trăm trượng. Trong đó có Lâm Nhất, còn có tám vị trưởng lão Long Tộc cùng với Thương Quý một mình tránh ở bên cạnh.

Sau biến cố Qua Y bộ tộc, một hàng người về lại nơi này. Nguyên nhân không khác, chỉ vì Lâm Nhất muốn đòi công pháp điển tịch Long Tộc. Đám người Xích Hạ không cự tuyệt, nhưng lại có hứa hẹn khác.

Xích Hạ chắp tay về phía Long Đỉnh treo cao giữa trời, sau đó mới quay sang Lâm Nhất, nghiêm mặt nói:

-Chỉ có vái tế tiên tổ thần linh mới có thể trở thành người đứng đầu chín tộc ta. Sau đó, đừng nói công pháp điển tịch, dù là mệnh mạch sinh tử chín tộc cũng toàn do một tay Lâm tôn khống chế. Thế nào... ?

Hắn hướng bên cạnh tránh ra một bước, trước mặt là một phiến thạch đài rộng ba xích, dài chín xích. Trên đó đặt một thạch đỉnh ba chân cổ phác, ánh sáng vàng chớp động đối ứng cùng Long Đỉnh ở xa xa trăm trượng.

Bốn phía Long Đàm được thạch đài vòng quanh, giống như là nơi tế tự. Đối với điều này Lâm Nhất sớm đã có suy đoán, sau khi nhìn thấy cử động của Xích Hạ, hắn chẳng hề cảm thấy ngoài ý, chỉ dõi mắt nhìn hướng thạch đỉnh nhỏ nhắn kia.

Thạch đỉnh Xích Hạ lấy ra này lớn chừng trên dưới một xích, hình thù giống hệt Long Đỉnh treo cao cách đó trăm trượng, sắc trạch ám vàng cổ phác dày nặng, lộ vẻ quỷ dị vô cùng. Dựa theo quy củ Long Tộc mà hắn nói, Lâm Nhất phải nhỏ tinh huyết vào trong đỉnh hiến tế mới có thể chấp chưởng quyền bính, cuối cùng thành tựu Chí Tôn. Còn một giọt tinh huyết này rốt cục thật sự để cung phụng tiên tổ, hay là lưu lại làm công dụng khác thì không thể biết được...

Lâm Nhất lặng lẽ đánh giá hai thạch đỉnh lớn nhỏ, chưa gấp gáp tế bái mà thoáng hiện vẻ âm trầm. Bí mật liên quan đến Long Tộc chỉ mình hắn biết. Nhưng lúc này nếu là nói thẳng lại cũng không chút nơi dùng, ngược lại sẽ sa vào tranh cãi vô cùng vô tận. Thứ đám trưởng lão chín tộc để ý chỉ là tiền đồ nhà mình. Còn về ân ân oán oán đã từng trước kia, không ai để ở trong lòng. Có lẽ, hết thảy đã thái quá xa xôi, không bằng vững vàng nắm chặt một Long Tôn có thể mang đến quang minh mới là thực tại.

Im lặng khoảnh khắc, Lâm Nhất nhấc chân bước lên trước một bước, rồi lại quay người, hướng Viêm Liệt ở bên cạnh chắp tay hành lễ. Nó mặc kệ đối phương kinh ngạc, tự lo nói:

-Đa tạ Viêm Liệt trưởng lão ra tay cứu giúp ở Tử Vi tiên cảnh, Lâm mỗ ghi nhớ trong lòng...

Hắn đưa tay lấy ra một khối ngọc giản, nói tiếp:

-Đây là công pháp vô thượng tới từ viễn cổ, 《 Thăng Long quyết 》. Pháp quyết gồm chín đoạn, tu đến cảnh giới đại thành liền có thể chưởng khống thiên địa, Phi Long Tại Thiên, ta tặng cho ngươi, xem như đáp tạ Lâm mỗ làm phiền mấy trăm năm qua...

Nghe được lời ấy, các vị trưởng lão tại trường đều động dung.

Viêm Liệt lui ra sau một bước, hai tay tiếp lấy ngọc giản, kinh ngạc nói:

-《 Thăng Long quyết 》? Chẳng lẽ là《 Thăng Long quyết 》mà Long tộc thất truyền đã lâu? Lâm tôn, ngài đây là muốn...

Xích Hạ cả kinh nói:

-Lâm tôn, ngài thân mang công pháp viễn cổ...



-Lâm tôn? Hừ! Các ngươi miệng nói tôn giả, lại toàn không kính ý, lại luôn lừa nhau, thật sự nghĩ rằng Lâm mỗ để ý tới vị trí Chí Tôn kia ư?

Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, nhàn nhạt nói:

-Có 《 Thăng Long quyết 》này, cộng thêm đan phương và pháp môn luyện chế Thăng Long đan, đủ để khiến Long Khư từng bước đi ra khốn cảnh…

Trên tay hắn lại nhiều thêm một vật, chính là khối ngọc giản đến từ Qua Y.

Chúng nhân không khỏi xấu hổ, lại khó giấu phấn chấn. Có công pháp viễn cổ và tiên đan trong tay, Long Tộc có hi vọng phục hưng rồi!

Hai mắt Xích Hạ rời không khỏi ngọc giản trong tay Lâm Nhất, trên mặt hiện ý cười, nói:

-Hành động này của Lâm tôn có thể nói ơn huệ sâu nặng! Long Khư có hi vọng, chín tộc có hi vọng...

Hai tay Viêm Liệt vẫn nâng lên ngọc giản Thăng Long quyết, thế nên không cố được quá nhiều, song vẫn ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất hỏi:

-Lâm tôn, chẳng lẽ ngươi muốn cứ thế mà đi?

Khóe môi Lâm Nhất bất giác nhếch lên, nói:

-Ta muốn đòi công pháp Long Tộc tự nhiên là có chỗ hữu dụng, tuyệt không ý xấu, nhưng lại bị bức hiến tế. Thử hỏi, nếu chín tộc thành tâm kính ý, dù có phải tế bái thiên địa thần linh thì đã có làm sao? Song lời ta chỉ nói một lần, các ngươi lại vẫn cứ ngoảnh mặt làm ngơ...

Hắn thoáng ngừng, không giận tự uy, giơ lên ngọc giản trong tay, nói tiếp:

-Đan phương và pháp môn luyện chế Thăng Long đan không phải vô cớ tặng không. Ta muốn dùng nó đổi lấy phương pháp hóa rồng, nếu các ngươi không đồng ý, duyên phận đây đó liền đứt từ đây...

Hắn nhấc chân lấn tới, quát:

-Thương Quý! Theo ta rời đi...

Thương Quý đứng ngoài mọi chuyện, thần sắc thẫn thờ. Lâm Nhất kia sắp sửa trở thành người đứng đầu chân chính của cửu tộc, điều này càng khiến hắn buồn bực không nguôi. Ai ngờ đối phương sau khi dâng ra công pháp viễn cổ trân quý, lại muốn cứ thế rời khỏi Long Khư, hắn có phần không hiểu nổi. Không phải chỉ là phương pháp hóa rồng thôi ư? Đối phương chẳng phải đã giành được pháp môn Thần Thương cốc từ tay mình, làm sao còn cố chấp muốn thứ kia?

-Vâng!



Thương Quý vô lực ứng một tiếng, chỉ cảm thấy tiền cảnh ảm đạm, vận mệnh đa suyễn. Một khang hào tình chí khí hóa hết thành mây trời tán đi. Mạng nhỏ bị người nắm chặt, từ đây sống cảnh nay sống mai chết a!

Thấy Lâm Nhất kiên quyết muốn đi, các vị trưởng lão tại trường hoảng thần. Nếu thật như thế, đừng nói các loại tâm tư của chín tộc đều trôi theo dòng nước, chỉ sợ Long Khư cũng không hi vọng có ngày ra mặt. Xích Hạ vội liếc mắt ra hiệu cho Viêm Liệt ở cạnh bên, đối phương lại nhìn mà không thấy, không phát nửa lời, rõ ràng là lòng sinh hổ thẹn, trong tâm cũng có oán khí. Hắn không rảnh cố được quá nhiều, tức thì bước lên trước một bước, ngăn trở nói:

-Lâm tôn dừng bước!

Lâm Nhất nhướng mày lên, thần sắc lạnh lùng, long uy ẩn hiện, khí độ bễ nghễ thiên địa tự nhiên mà sinh. Hắn nhấc cằm nói:

-Đây đó duyên phận đã hết, nói nhiều vô ích, tránh ra...

Bộ dạng này của hắn rõ ràng là muốn trở mặt.

Một chuyện tốt, không ngờ lại náo đến bước này. Viêm Liệt căm hận tránh đường, xông hướng chúng nhân đang không biết xoay sở thở dài một tiếng, nói:

- Chí Tôn chín tộc là thần quyền trời ban, há chịu bị người bãi bố! Các ngươi sớm biết như thế, cần gì phải...

Lời còn chưa dứt, hắn đi tới trước người Lâm Nhất, khom người vái xuống, nói:

-Lâm tôn! Viêm Liệt có sai, xin trách phạt! Sau này có gì phân phó, tuyệt không dám từ!

Xích Hạ và các trưởng lão khác đối mặt nhìn nhau, ai nấy thần sắc ngập ngừng. Hôm nay nếu thật náo cương, thế tất tái khởi phong ba, làm gì cũng không bù đắp được. Việc nên làm bây giờ có lẽ chỉ có khuất phục lễ kính. Chúng nhân tâm niệm gấp chuyển, đồng thời xông hướng Lâm Nhất khom người vái, miệng nói thỉnh tội.

Lâm Nhất vẫn cứ gác hai tay sau lưng, lạnh giọng nói:

-Ta còn chưa hiến tế, chưa phải là tôn giả chín tộc, chẳng lẽ các ngươi vái sai người rồi?

Xích Hạ giành trước nói:

-Chỉ đợi Lâm tôn tu tới cảnh giới Động Thiên, rồi báo cáo thiên địa thần linh liền có thể thành tựu Long Tôn. Trước mắt ngài đứng đầu chín tộc đã là điều không dung trí nghi...

Lâm Nhất hừ một tiếng, thần sắc khó mà cầm nắm. Chẳng qua, hắn cũng không có ý rời đi, bèn nói:

-Thôi! Các ngươi không cần đa lễ, nhớ lấy một câu...

Chúng nhân tại trường âm thầm thở phào một hơi, lưu ý lắng nghe, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play