Chẳng qua, Qua Y bị một chiêu chế trụ lại vẫn khiến đám đông trên trời dưới đất cả kinh không thôi. Đó chính là cao thủ Long Tộc Tiên Quân hậu kỳ thành danh đã lâu, sao có thể không chịu nổi một kích như vậy... ?

Lâm Nhất vừa hiện thân, tay trái hư trảo, bắt Qua Y tới trước mặt. Trong mắt đối toàn là kinh ngạc, thất thanh nói:

-Ngươi... Ngươi chẳng lẽ muốn giết ta? Còn chưa vái tế tiên tổ, ngươi còn không phải Chí Tôn Long Tộc, sao dám càn rỡ...

Lâm Nhất không cho là đúng hừ một tiếng, quay sang nhìn chung quanh.

Hơn mười người thuộc bộ tộc Qua Y ngo ngoe muốn động, những người còn lại thì đều ngơ ngác quan vọng.

Lúc này, Viêm Liệt thừa cơ phân bua nói:

-Đây là Lâm Tôn, truyền nhân Thần Long!...

Sự cường hoành của Lâm Nhất, hắn đã thấy nhiều thành quen. Đối phương năm đó từng uy chấn Tử Vi tiên cảnh, hiện nay tu vị khác xưa, trái phải toàn không địch thủ, một tay nắm xuống Qua Y cũng là điều có thể hiểu được, không hề có gì bất ngờ.

-Lời Viêm Liệt trưởng lão là thật...

Xích Hạ phụ họa một câu, tính là khẳng định thân phận Lâm Nhất, hơn nữa còn không quên nhắc nhở nói:

-Lâm tôn! Huynh đệ trở mặt, chẳng qua đó là chuyện xấu trong nhà. Còn mong hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý...

Ý hắn là coi chuyện hôm nay như một trận tranh chấp tầm thường. Mà vừa nghe lời này, tu sĩ bộ tộc Qua Y lập tức tạm thời ổn định lại.

Lâm Nhất hướng đám người Xích Hạ khẽ cười, rồi quay sang Qua Y, hất cằm lên, nói:

-Ta có trở thành Chí Tôn Long Tộc hay không, có giết ngươi hay không, đều do ta chứ không khỏi do ngươi...

Đây đó gần trong gang tấc, pháp lực đối phương bị chế trụ, trong hai mắt chớp động vẻ khủng hoảng. Hắn lại nói tiếp:



-Ta hỏi ngươi, gấp gáp rời đi thế này là vì cớ gì?

-Khi nãy ta đã sớm nói rõ ràng, ngươi cũng biết, cần gì hỏi lại...

Qua Y ra vẻ trấn định đáp. Một khi người thanh niên này ra khỏi Long Đàm, chắc chắn bản thân sẽ nguy hiểm. Đối với điều này, hắn sớm có suy đoán. Nhưng hết thảy tới quá nhanh, khiến người không kịp chống đỡ, quả thật ngoài ý liệu. Chỉ đáng tiếc Thương Quý kia bùn nhão không đỡ được tường, hoặc cũng có thể nói là thời vận không may ...

Khóe miệng Lâm Nhất lành lạnh nhếch lên, nói:

-Ngươi đùa giỡn Thương Quý trong lòng bàn tay, lại tính thử lôi cả ta vào, thấy chuyện không thành, hành vi bại lậu, lập tức quay sang dẫn phát nội hồng để tiện thừa cơ đi ra...

Hắn nhướng mày lên, hỏi:

-Ngươi thân là trưởng lão bộ tộc, lại lợi dục huân tâm lớn mật làm xằng, nghiễm nhiên muốn trí chín tộc vào chỗ chết, khiến ta không thể không có điều hiếu kỳ...

-Ngươi ăn nói lung tung, sao ta lại họa hại chín tộc...

Qua Y dường như rất phẫn nộ, nhịn không được cất tiếng cãi lại.

Lâm Nhất thần sắc như thường, không gấp không chậm hỏi tiếp:

-Ngươi một lòng phù trì Thương Quý, nhưng có biết lai lịch chân thực của hắn?

-Há sẽ không biết? Hắn là thần giao hóa rồng, chỉ cần trải qua Long Đàm tôi luyện, liền có thể thành tựu Thần Long! Ta thêm cấm chế vào long huyết chẳng qua là xuất từ cẩn thận...

Qua Y thẳng thừng đáp.

Lâm Nhất thoáng kinh ngạc, ánh mắt quét quanh bốn phía. Đám người Xích Hạ và Viêm Liệt không chút dị dạng, như thể hết thảy những gì Qua Y vừa nói đều là đương nhiên. Riêng Thương Quý ở nơi xa lại thần sắc né tránh, bộ dạng như là đang chột dạ.

-Ha ha...



Lâm Nhất bỗng nhếch môi tự giễu, cười khổ một tiếng. Tao ngộ năm đó của Lão Long, cùng với bí ẩn Long Tộc phúc diệt, chẳng lẽ những điều này hậu nhân chín tộc Long Khư đều hoàn toàn không biết? Chốc lát, hắn đột nhiên vươn ra tay phải trảo hướng Qua Y. Đối phương mặt hiện nộ ý, thấy đối phương đoạt đi Càn Khôn giới tử lại không cam địa gầm nói:

-Ngang nhiên cướp bóc, nhục nhã trắng trợn, há có lý này! Ngươi nào phải truyền nhân Thần Long, rõ ràng là kẻ ẩn chứa dã tâm sạn trừ dị kỷ...

Không biết là thương cho đồng loại, còn là bị kích động bởi bi tình của Qua Y, sắc mặt đám người Xích Hạ cùng Viêm Liệt đều không khỏi có phần lúng túng. Cái cớ để Lâm Nhất ra tay chính là trừng trị tội họa loạn chín tộc. Nhưng thời này khắc này, ai đúng ai sai lại khiến người khó mà phân biện.

Tay Lâm Nhất đột nhiên dùng sức, cấm chế trên Càn Khôn giới tử tan vỡ gần như không còn.

Qua Y khẽ hừ một tiếng, hận ý trong mắt càng đậm. Trên Càn Khôn giới tử kia có thần thức ấn ký của hắn, bị người cường hành phá trừ, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Lâm Nhất tay cầm giới tử, tra xét một lúc, thần sắc khẽ động. Hắn lật tay một cái, trong tay nhiều thêm một chiếc bình ngọc và một khối ngọc giản. Trên bình ngọc có ba chữ nhỏ, lại vẫn tránh không thoát ánh mắt của chúng nhân xa gần.

Chỉ chớp mắt, lập tức có người kinh nói:

-Thăng Long đan ? Qua Y trưởng lão, ngươi giữ trong người Thăng Long đan thất truyền đã lâu...

Lại có người chợt hiểu nói:

-Nếu không phải mưu đồ bất chính, vì sao phải giấu riêng đan dược nghịch thiên? Qua Y tiểu nhân...

Qua Y sắc mặt đột biến, cuống cuồng biện giải nói:

-Không... Đó chỉ là một bình thuốc vô tình có được, trong đó không hề có đan dược...

-Vô ý có được?

Lâm Nhất giơ lên ngọc giản trong tay, hỏi:

-Vậy thứ này giải thích thế nào...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play