Đây là một sơn cốc núi non quấn quanh, cây cối che trời, khe suối róc rách, trong mắt toàn là một màu xanh um tùm, sinh cơ dạt dào.

Trên khe núi lồi ra ở một góc sơn cốc, có nhà trúc lợp cỏ, bờ rào đình viện, còn có mấy bóng người đang kinh hoàng nhìn quanh. Cách khe núi không xa là vách đá cao vài ngàn trượng. Nơi ấy cổ tùng xanh biếc, động phủ lơ lửng giữa trời, cảnh tượng kỳ diệu, khí tượng bất phàm.

Chẳng qua, một nơi ẩn tu tránh đời tốt như thế, lại ngập đầy máu tanh, sát cơ tứ ngược. Trên khe núi tụ tập vài trăm phàm tục, hoặc là nam nữ già trẻ tu vị tầm thường. Giữa không trung có một tốp hai trăm người khác hình thành nên thế đối đầu, lẫn nhau giương nỏ tuốt kiếm.

-Hừ! Tại sao chư vị ngăn trở? Chúng ta rời đi liên quan gì tới các ngươi?

Kẻ cầm đầu một tốp là Qua Y. Trên khuôn mặt như đao khắc phủ lên một tầng hàn sương, thần sắc trong hai mắt vô cùng âm lãnh. Sau lưng hắn vây quanh năm, sáu mươi vị tộc nhân, đa số là tu sĩ Luyện Hư Hợp Thể, trong đó có hơn mười vị tiên nhân tinh anh, song ai nấy đều thấp thỏm bất an.

Tốp hơn trăm người còn lại chính là cao thủ Long Khư do trưởng lão chín tộc cầm đầu. Xích Hạ ở trong đó đưa mắt nhìn trường diện máu tanh phía dưới, nhíu mày nói:

-Qua Y trưởng lão, chín tộc ta nhân đinh đơn bạc, lại một mạch đồng nguyên. Đại tứ sát phạt như thế chẳng phải khiến người đau lòng? Còn mong dừng tay, có lời từ từ thương lượng, đừng tiếp tục ủ ra sai lớn...

-Ta là trưởng lão trong tộc, tự có quyền sinh sát. Tộc nhân ngỗ nghịch phạm thượng, chẳng lẽ không thể quản chế?

Đối với khuyên nhủ từ Xích Hạ, Qua Y không chút lĩnh tình mà chuyển sang thét hỏi nói:

-Thế nào là sai lớn? Giao mệnh mạch chín tộc cho một kẻ lai lịch bất minh mới là sai lầm lớn bằng trời! Các ngươi đã chấp mê bất ngộ, cớ sao còn ngăn chúng ta tìm đường sống?

Xích Hạ vẫn nhẫn nại khuyên bảo nói:

-Lâm tôn là Thần Long tái thế, không thể nghi ngờ! Hơn nữa ta nhìn hắn mi thanh mục tú, ngạo cốt thiên thành, không phải hạng người bạc tình quả nghĩa. Giữa lúc chín tộc đứng trước cơ hội chấn hưng, chúng ta sao không thả xuống khúc mắc, cộng đồng khai sáng thịnh vượng...

-Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!

Qua Y há mồm ngắt lời Xích Hạ, quay sang chúng nhân tại trường dương thanh nói:

-Từ du lịch được biết, tu sĩ nội ngoại giới tuy đông đúc nhưng vô cùng kém cỏi, lại chiếm cứ tinh vực rộng lớn, xưng bá một phương. Vạn năm qua, Long Khư ta ngày càng sa sút, vẫn cứ khốn thủ một góc mà không chịu tiến thủ. Không chịu chinh phạt, không được thiên hạ. Không qua giết chóc, không được khai cương thác thổ, xưa nay đều như thế...



Hắn tiếng nói cao vút, gần như gào thét nói:

-So với giao sinh tử tồn vong của Long Tộc vào tay người ngoài, không bằng đi ra, xông đi ra, giết đi ra...

Thần sắc hắn thoáng phần dữ tợn, cực lực xúi giục nói:

-Cao thủ mạnh nhất tiên vực ngoại giới chẳng qua mới Tiên Quân sơ kỳ. Chúng ta không phí sức thổi bụi liền có thể cướp lấy thiên hạ. Long Tộc hưng thịnh ở ngay trước mắt, chư vị còn đợi lúc nào...

Phen ngôn từ mê hoặc này khiến không ít người tại trường tâm thần khẽ rung. Long Khư không ngờ lại cường đại như thế, vậy cần gì phải khốn thủ một góc? Chẳng bằng đi ra ngoài, đi tới thiên địa càng thêm rộng lớn!

Mấy vị trưởng lão không phải không chút kiến thức, trong đó Viêm Liệt là trực tiếp nhất, tức giận quát:

-Qua Y! Ngươi muốn rời đi Long Khư đương nhiên cũng được, nhưng không thể mang đi một tộc nhân nào!

Qua Y thở dốc mấy hơi, cường ngạnh hừ nói:

-Hừ! Viêm Liệt, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi còn quản không đến trên đầu ta...

Hắn nhìn hướng đám đông, kêu nói:

-Người nào chí đồng đạo hợp thì theo ta rời đi tìm ngôi nhà mới. Bằng không, xin nhường đường cho, để tránh xé phá da mặt...

Xích Hạ tự biết khuyên bảo vô ích, đành chịu lắc lắc đầu. Viêm Liệt lại tấc bước không nhường, vung tay ra hiệu chúng nhân bày ra trận thế. Song phương thế căng như dây đàn, chín tộc hỗn chiến đã ở ngay trước mắt.

Đúng lúc này, có người lăng không quát:

-Họa loạn chín tộc, luận tội đáng tru! Hôm nay ngươi đi không được...



Chợt nghe động tĩnh, trên trời dưới đất đều tại quay đầu nhìn lên. Nơi xa chạy tới hai người, phân biệt là Ba Cam và Thương Quý. Nhưng người lên tiếng lại không thấy bóng dáng.

Qua Y chính đang tranh chấp cùng mọi người, thần sắc không khỏi khẽ biến. Hắn như có điều cố kỵ, quay đầu phân phó với hơn mười vị tộc nhân sau lưng:

-Nơi này không nên ở lâu, đi...

Thoại âm mới dứt, trong lòng chợt hơi lạnh, vung quyền nện tới trước mặt. Cách đó vài trăm trượng, đám người Xích Hạ và Viêm Liệt tưởng là đối phương động thủ, ai nấy vội lui ra sau phòng bị.

-Rắc rắc ——

Giữa không trung, một tiếng xé nứt đột nhiên vang lên. Pháp lực Qua Y mới vừa thi triển đã bị hư không lăng loạn bốn phía cắn nuốt sạch sẽ. Tình cảnh như từng quen biết đột nhiên trùng hiện, hắn thoáng chốc hiểu ra, không rảnh nghĩ nhiều, vội vàng gấp độn mà đi. Ai ngờ lúc chuẩn bị động thân, chín đạo pháp lực quái dị không chút dấu hiệu dưới bỗng dưng ập tới, khiến hắn đột nhiên không kịp đề phòng. Theo đó là một tiếng quát mắng:

-Mượn pháp lực thiên địa, vì ta hàng yêu, khốn ——

-Đáng ghét ——

Qua Y chửi thầm một tiếng, liền định toàn lực ứng phó. Không ngờ quanh thân đột nhiên hơi chặt, tứ chi bị cầm cố không cách nào giãy dụa. Đồng thời với đó, một đạo thân ảnh áo xám đột nhiên chớp hiện, ngạo nghễ nói:

-Thăng Long quyết của Lâm mỗ đã tới tầng cảnh giới thứ tám, có thể phi thiên độn địa thần quỷ khó dò, có thể chưởng khống Ngũ Hành cầm cố thần thông. Chỉ cần tu vị ngươi không mạnh hơn hẳn ta thì khó trốn khỏi trừng xử!

Kẻ đến không phải người khác, chính là Long Tôn Lâm Nhất. Sự cường đại của Phi Long quyết mà hắn nhắc tới ngược lại là thật.

《 Phi Long quyết 》 có chín đoạn khẩu quyết, lần lượt là Linh Long quyết, Đoán Long quyết, Đấu Long quyết, Ma Long quyết, Giải Long quyết, Ẩn Long quyết, Phá Long quyết, Phi Long quyết, Thăng Long quyết. Phân biệt dùng để rèn tạo linh lực, cường cân luyện thể, kích phát đấu chí, ngưng luyện sát khí, phá trừ thiên địa cấm chế, ẩn tích tàng hình, phá toái hư không, chưởng khống Ngũ Hành, Chân Long Tại Thiên.

Trước,《 Thăng Long quyết 》 của Lâm Nhất đã tu tới Phá Long quyết tầng thứ bảy. Ngủ say hơn bốn trăm năm trong Long Đàm, lại thêm liên tục nuốt long huyết, tu vị hắn một đường leo cao. 《 Thăng Long quyết 》 cũng theo đó nước lên thuyền lên, cuối cùng đạt tới cảnh giới Thăng Long quyết tiểu thành. Tuy nói dùng để chưởng khống Ngũ Hành thì hơi sớm, nhưng hủy hoại thần thông đối phương tế ra lại cực hữu hiệu. Nhiều loại pháp thuật đều vốn từ Ngũ Hành, hắn muốn thành muốn phá đều dễ như trở bàn tay.

Lại thêm《 Hàng Yêu thuật 》 đến từ Hành Thiên Phục Long Môn cũng là pháp môn viễn cổ. Trải qua mấy trăm năm khổ tâm nghiền ngẫm, đã trở thành một đại lợi khí dùng để đánh lén ám toán.

Cho nên, Lâm Nhất ẩn đi thân hình tiềm tới gần, căn bản không người phát giác. Đột nhiên ra tay đánh lén càng là chiêu số hắn thành thục từ nhỏ. Qua Y và hắn tu vị tương đương, thình lình ăn phải chịu thiệt, cũng là xui xẻo!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play