Thiên Ma ấn toàn lực thi triển, thế đi quá nửa. Dưới đạo huyết quang hủy thiên diệt địa kia, thân ảnh áo trắng vẫn đứng yên bất động. Nàng không phải một mực ngẩn ở phía xa xa ư? Sao lúc này lại đột nhiên túa ra? Nàng muốn cứu đệ tử La gia, hay là đang tìm chết...
Ma Tôn cuồng tà vô kỵ, lại hồn thành một thể với bản tôn. Hắn không khỏi rống to, song không dám nghĩ nhiều, lập tức huy động hai tay gấp gáp trảo tới. Pháp lực cuồng tà đột nhiên nghịch chuyển, uy năng Cự Phủ cuộn trào cũng bị thu hồi hết sạch. Hắn hai mắt phún hỏa, bất chấp tất cả nhào đến bóng người kia.
Vũ Tử a, Vũ Tử! Nếu đã quên ta, tùy ngươi là được. Trong lòng ta có ngươi, vậy đủ rồi! Nhưng nếu ngươi táng thân dưới tay ta, há chẳng phải thiên ý trêu người? Dù có núi đao biển lửa, cứ để ta đi trước! Dù là sinh tử sắp tới, ta cũng phải ngăn ở trước mặt ngươi...
Trên trời cao, đạo huyết quang ngàn trượng vẫn cứ yêu diễm dị thường. Nó chợt khẽ run lên, sát cơ suy giảm, lại tức thì ầm vang chẻ xuống, dư uy kinh người! Bóng người đó vẫn đứng sừng sững. Thần sắc lạc mịch, chút chút thẫn thờ...
Hai người cách nhau tương đối xa, nhưng cũng chỉ cần một hơi thở dốc là đến. Ma Tôn Lâm Nhất lao đến như điên, chỉ sợ không kịp. Nhưng sát na hắn vừa động thân, thân hình đột nhiên thoáng ngừng. Như là con thuyền nhỏ đụng phải sóng lớn, pháp lực Thiên Ma ấn đột ngột cắn trả. Sắc mặt khẽ biến, trên dưới phanh phanh bạo vang, quanh thân tấc tấc nổ tung. Cùng nháy mắt này, một chùm sáng màu trắng cấp tốc ập tới...
- Oanh --
Một tiếng trầm vang, Ma Tôn lăng không bay ngược ra, “Phanh” nện lên trên cự tháp. Thân mình hắn lập tức chia năm sẻ bảy. Trong một đống chân tàn tay cụt đó, đầu lâu còn sót lại vẫn cứ nhìn chằm chằm nơi xa. Dư uy Thiên Ma Cự Phủ còn chưa rơi xuống thì đã bị người ra tay đánh tan. Người áo trắng kia không sao...
Ma Tôn thở dài, chậm rãi khép mắt lại.
Đồng thời với đó, bản tôn Lâm Nhất há miệng phun ra một búng máu. Lúc hắn dần dần tỉnh lại từ trong cô tịch, đạo nguyệt hoa và chùm sáng năm màu trên đỉnh đầu đã tan biến vô tung. Ngay sau đó giữa thiên địa vang lên một tiếng long ngâm, “Cheng”, theo sau là một con Cự Long vàng rực dài ba, bốn mươi trượng trùng trùng rơi trên bậc đá cự tháp, thần tình lại có vẻ khốn đốn, hư nhược bất kham. Tiếp tục “Phanh, phanh” hai tiếng trầm vang, huynh đệ Thiên Lang người đầy máu lần lượt rớt xuống, song song ngất đi.
- Bùm --
Tựa như từng cơn gió nhẹ thổi qua, lại như Hỗn Độn bóc mở. Dưới vòm trời ảm đạm, khối ngọc giản treo cao đột nhiên nổ tung. Sát na theo đó, một phương tinh không trăm trượng đột nhiên xuất hiện.
Tử Vi truyền thừa đột nhiên chung kết. Quan chúng tứ phương thất vọng, lại vẫn không cam tâm tuôn đến cự tháp. Song ngọc giản tan biến, trời giáng dị tượng, khiến cho đám người hung hung lao tới không khỏi dừng chân ngưỡng vọng.
Trong tinh không đột nhiên xuất hiện, có tinh quang rạng rỡ, ẩn ẩn còn phù hiện ra một bóng người cao lớn.
Đó là một vị nam tử trung niên diện mạo bất phàm, đường nét ngũ quan mờ mờ ảo ảo, râu dài phất phơ, thần thái bễ nghễ! Hắn cúi đầu nhìn xuống, liếc bóng người đứng lẻ loi trên đỉnh tháp một cái thật sâu, tiếp đó vươn tay ra điểm nhẹ, rồi phất tay áo quay người rời đi, hóa thành một đạo lưu tinh tan biến về nơi xa...
Thời này khắc này, tất cả mọi người đều nín thở ngưỡng vọng. Sau khi bóng người như thật như huyễn kia tan biến, tinh không cũng theo đó chậm rãi nhạt đi.
Có người nhìn ra manh mối, thất thanh kinh hô:
- Tinh đồ! Đó là tinh đồ do tiên đế lưu lại...
Nghe vậy, đám đông tu sĩ hoảng nhiên đại ngộ, vội vàng lấy ra ngọc giản ghi lại hết thảy những gì vừa chứng kiến, chỉ sợ có gì quên mất.
Chẳng qua, trong khi bốn phía đang huyên náo rối ren, có hai người lại như đứng ngoài cuộc, dửng dưng thờ ơ.
Một người trên tháp lặng lẽ nhìn trời, khóe miệng còn treo một sợi vết máu. Dưới chân và trên bậc đá nơi không xa nằm la liệt một đám chân tàn tay cụt và huynh đệ Thiên Lang huynh đệ còn đang hồn mê, Long Tôn thì đã thoi thóp một hơi biến về lại pháp thân.
Một người khác lẳng lặng đứng cách đó vài trăm trượng, thất hồn lạc phách ngước nhìn lên thân ảnh cô đơn mà cao ngạo trên tháp. Khuôn mặt tinh trí không chút tì vết mặt toàn không huyết sắc, khóe miệng lại tràn ra một tia đỏ sẫm. Đau đớn xen lẫn lo lắng. Có lẽ là bởi sâu trong thần hồn bị xúc động, hoặc là do huyết mạch tương liên, cả hai đồng loạt đột nhiên ập tới, khiến người tưởng như nghẹt thở...
La Thanh Tử ghi lại tinh đồ vào ngọc giản trong tay, thần sắc chớp qua một tia kiêng sợ và mừng thầm. Người trung niên tan biến theo tinh không vừa rồi tám chín phần mười là Tiên Đế năm xưa. Nhất là uy thế bễ nghễ thiên địa quân lâm vạn vật đó, tuy chỉ là một đạo pháp lực ảo ảnh, lại vẫn khiến nhân tâm sinh hoảng sợ không dám có chút nào càn rỡ. Bởi thế xem ra, Tử Vi truyền thừa quả thực chính xác không nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, La Thanh Tử ngước nhìn tiền phương, hừ một tiếng không đáng. Tiểu tử, không có phân thân tương trợ, ngươi còn sức đánh trả ư? Lại dám nói xằng là Tử Vi chi chủ, dã tâm đúng thật không nhỏ. Đáng tiếc, ngươi có duyên mất mạng! Còn về trong tinh đồ Tiên Đế lưu lại có gì kỳ quặc, sau này hẵng tính toán...
La Thanh Tử thu lại ngọc giản, ám sinh sát cơ. Hắn đưa tay ra hiệu bốn phía, định xông tới cự tháp kết thúc hết thảy. Đột nhiên một bóng người vội vã đi đến, theo đó là tiếng nói chuyện thanh lãnh vang lên --
- Nghĩa phụ! Lâm Nhất bị pháp lực cắn trả, đã khó mà tự bảo. Ngài có thể đừng nhân cơ hội thương hắn...
Vũ Tử chắn đường La Thanh Tử, lời còn chưa dứt, vành mắt đã phiếm hồng. Nàng cố nén tâm tư, tiếp tục nói:
- Việc đến nước này, tử thương vô số, chẳng bằng thôi đi...
- Chẳng bằng thôi đi? Ha ha...
La Thanh Tử ngừng lại, vuốt râu khẽ cười. Hắn đánh giá nữ tử trước mắt, ngữ điệu ôn hòa nói:
- Mới rồi đều nhờ Vũ Tử tương trợ mới khiến Lâm Nhất bị thương nặng. Mà trước kia tiểu tử đó chẳng qua là một đệ tử ngoại môn La gia, lại trộm lấy họa trục, thậm chí đả thương trưởng lão La Hận Tử; đến sau cấu kết kẻ xấu, cướp đoạt Tử Vi truyền thừa, giết vô số người tộc ta. Bất luận là khi sư diệt tổ, hay là thù hận sinh tử, tội nào cũng đều đáng chết. Vũ Tử...