La Thanh Tử tâm niệm gấp chuyển, ánh mắt quét qua bốn phía. Ba vị gia chủ Khổng Phương Tử, Hoa Quyền Tử, Nguyễn Tương chợt thấy đệ tử nhà mình bị giết, ai nấy đều không cố được xem náo nhiệt nữa, vội vàng xông đến. Đám đông còn lại thì đều chầm chậm tránh đến nơi xa. Hừ! Lôi Vân Tử, ngươi không phải sợ vị Tử Vi chi chủ kia chứ?
Cửu Mục Hoàng bà bà dẫn theo mười hai vị cao thủ cùng với hai đạo nhân ảnh một đen một trắng vẫn cứ đứng ở nơi xa...
Ánh mắt thâm thúy của La Thanh Tử thoáng co rút, miệng môi mấp máy, như là đang dặn dò điều gì. Tiếp đó hắn lăng không nhào tới cự tháp bạch ngọc được quầng sáng bao phủ, dương thanh quát nói:
- Vì bảo Tử Vi truyền thừa, tru sát nghịch đồ...
...
Đã rút ra cách ba, năm dặm, đám đông vẫn tiếp tục chậm rãi lùi về sau. Trong đó Lôi Vân Tử truyền âm phân phó hai bên, hai người Bình Dương Tử, Ti Không Thượng như có điều lĩnh hội, không chút do dự đi theo, Lôi Thiên ở bên cạnh lại lo lắng bất an hỏi:
- Cha! Chúng ta cứ thế... cứ thế này...
- Thế ngươi muốn làm sao? Hừ...
Lôi Vân Tử hừ một tiếng, không để ý tới Lôi Thiên mà quay sang lưu ý động tĩnh ở bên kia, trong thần sắc ẩn ẩn lộ vẻ khó hiểu...
Lôi Thiên bị quở mắng, đành phải cố tỏ vẻ nhẹ nhàng quay sang nhún nhún vai với Bình Thuyên ở bên, tiếp đó ngưng thần nhìn về phương xa, âm thầm lẩm nhẩm. Ta muốn thế nào? Ta cũng không phải Tử Vi chi chủ, ta làm gì được! Trong khi Lâm Nhất kia tu vị đại trướng, lực chiến tứ phương, khiến người nhìn mà huyết mạch tung trào! Bất luận hắn chết hay sống, từ nay về sau, tất sẽ dương danh Tiên vực! Tiên đạo thanh tịnh là điều mà chúng ta muốn có. Nhưng quát tháo phong vân, tung hoành cửu tiêu, sao lại không phải là điều mà chúng ta hướng tới...
Hơn nữa, nữ nhi tiếc hảo hán, tiên tử ngưỡng mộ anh hùng! Nàng...
...
- Ầm --
Một đạo kim quang lướt qua, máu thịt bắn tung.
- Phốc, phốc --
Hai tiếng xé nứt chói tai, chân tàn tay cụt lăng không bay múa.
Giao chiến chỉ mới khoảnh khắc, vài chục tu sĩ đã tử thương hơn nửa. Số còn lại đều mất hết đấu chí, ai nấy xoay người tháo chạy. Nhân ảnh kim bào tóc vàng kia hư thực khó phân, khiến người không thể đề phòng, cũng không cách nào chống đỡ. Hai tên Lang Nhân hãn không sợ chết, hung tàn bạo ngược, một khi rơi vào tay chúng, kết cục đều là thi thể phân ly. Thôi! Tốt nhất là trốn ra ngàn trượng, giữ được tính mạng cái đã.
Long Tôn dẫn theo Thiên Lang huynh đệ tắm máu phấn chiến giết lui phe tu sĩ vây công. Thấy Kim Thánh và đám yêu tu một lần nữa kết quần đánh tới, hắn đột nhiên ẩn đi thân hình. Nhưng hắn vừa mới có động tác, bỗng “Phanh” một tiếng, cả người đụng lên quầng sáng. Bị bách hiện thân, lập tức trở mình nện ra một quyền. Cấm chế ngăn ở trước mặt “răng rắc” nứt vỡ, hơn mười đạo thế công mạnh mẽ đột nhiên ập tới.
- Oanh --
Một tiếng nổ vang, Long Tôn bất ngờ không kịp đề phòng té bay đi ra. Hơn mười tên tu sĩ thừa thế áp sát, pháp bảo thần thông trút đến như mưa.
Thừa cơ chạy tới chính là đám người Hoa Quyền Tử, Khổng Phương Tử, Nguyễn Tương, đều toàn là cao thủ Kim Tiên, Thiên Tiên. Bọn chúng trước là dùng cấm chế phá đi ẩn thân thuật của Long Tôn, sau lại hợp lực một kích, uy lực cường đại không thể ngăn trở, khiến cho tình hình vì đó nghịch chuyển.
Long Tôn thế đi chưa ngừng, tức thì phát giác nguy cơ hàng lâm. Hắn không chút ngập ngừng, quang mang chợt lóe quanh thân, đột nhiên hóa thành một con Cự Long vàng óng dài ba, bốn mươi trượng, vẫy đuôi bay múa quẫy đạp giữa không trung rồi bỗng chốc quay đầu bức thẳng đến hơn mười vị cao thủ. Đồng thời điểm, Kim Thánh và vài trăm yêu tu cũng cùng lúc ra tay...
...
- Ầm ầm --
Giữa tiếng sấm vang chớp giật, mấy đạo nhân ảnh hóa thành tro tàn trong Thiên Sát Lôi Hỏa. Số đệ tử La gia còn lại vốn định lùi sau tránh né, nhưng hiệu lệnh từ gia chủ La Thanh Tử kịp thời truyền đến. Chúng nhân tinh thần đại chấn, lần nữa cuộn trào mà lên.
Ma Tôn đang đợi thừa thế đuổi giết, nay bị bách dừng lại, nhịn không được căm hận nhổ bãi nước bọt. Luân phiên thi triển lôi pháp, trước sau diệt sát sạch đám đệ tử La gia bức gần, mục đích chẳng qua là muốn nhờ đó ngăn trở thế công của La Thanh Tử. Song lão gia hoả kia lại bỏ mặc mình, dẫn đầu xông tới cự tháp...
- Ăn một búa của ta...
Ma Tôn hét lớn, quay người nghênh hướng La Thanh Tử. Tùy theo pháp quyết thi triển, Cự Phủ màu máu chớp động liệt diễm phá không mà ra.
La Thanh Tử thân hình ngừng lại, đưa tay tế ra một đạo quang mang do pháp lực ngưng kết mà thành, giả bộ muốn ngăn cản. Song không biết là bởi kiêng sợ Cự Phủ hay là có mưu đồ khác mà hắn đột nhiên lui ra sau. Trong khi đó, đám đệ tử La gia ùa tới thu thế không kịp, vẫn cứ xông đến.
Ma Tôn không rảnh nghĩ nhiều, thúc giục Cự Phủ hung hăng bổ xuống, phẫn nộ quát:
- Lão già đừng hòng đi...
Không có gì che chở ngăn cản, Thiên Ma Cự Phủ hóa thành một đạo huyết quang ngàn trượng, thoáng chốc xé nứt trời cao ầm vang trút xuống. Đám đệ tử La gia không kịp né tránh, ai nấy kinh hãi thất sắc. Không có gia chủ ra tay ngăn trở, không ai có thể trốn khỏi kiếp nạn tất chết! Mắt thấy một trường đồ sát ngổn ngang máu thịt sắp tái diễn, một đạo thân ảnh áo trắng đột nhiên lao đến, lạnh giọng quát lên:
- Đủ rồi! Chớ lạm sát nữa...
Trên đầu đám đông hốt hoảng xuất hiện một thân ảnh áo trắng. Đối mặt huyết quang Cự Phủ chẻ xuống, nàng không né không tránh, trên nét mặt như băng sương lộ ra một tia tuyệt vọng, một chút thất lạc, ẩn ẩn còn có giải thoát...
Sát khí quanh quẩn nơi mi tâm Ma Tôn, sát cơ chính thịnh. Chợt thấy nữ tử kia tiến đến tìm chết, hắn đột nhiên cả kinh. Tích tắc này, bản tôn trên cự tháp cũng khe khẽ lay động...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT