Kim Thánh và Giám Dần thì còn giữ được vài tia lý trí, cả hai âm thầm nghi hoặc, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cố kỵ. Bọn hắn vội vàng chú ý đến động tĩnh ở phái xa, cũng không thấy tên kia chạy về phía này. Còn vị cô nương kia thì làm như không thấy tình hình chung quanh, cẩn thận từng bước tiến về phía trước, thanh thúy lên tiếng nói:
- Lâm Nhất, ngươi đoạt Họa trục của ta, còn không mau trả lại...
Cùng lúc đó, cũng có người ra vẻ ân cần gọi:
- Kỳ nhi! Nơi này quá hung hiểm, ngươi cần gì phải một mình đuổi theo vậy...
Bắt gặp tình hình này, Giám Dần khẽ nhíu mày, lặng lẽ nhích đến gần Kim Thánh. Đối phương giống như hiểu ý, ánh mắt hổ phách nhìn chằm chằm về phía trước.
Thiên địa biến hóa thất thường, tinh hỏa rơi như phi hồng, nhưng cũng không thể thể nào bì với dáng người áo trắng xinh đẹp động lòng người kia. Lúc thấy bóng dáng khiến mình nhớ nhung suốt hơn sáu trăm năm từng bước đi về phía mình, Lâm Nhất không nhịn được mà có chút thất thần, nhất thời khó làm chủ được cảm xúc.
Nơi này hung hiểm? Thế nhưng đây là con đường phải qua trước khi đi qua Tử Vi tiên cảnh, căn bản là không thể ngăn cản được bước chân của bất kỳ tu sĩ nào. Một mình đuổi theo? Ở trong Tiên cảnh, có lẽ không có ai dám đơn giản mạo phạm! Mà thứ kia lại là họa trục gia truyền, làm sao nàng có thể để người khác làm thay. Chỉ là...
Thấy dáng vẻ của người nọ cách chỗ nàng chừng dặm có chút khác thường, Vũ Tử tiếp tục nhấc chân tiến về phái trước. Nội tâm không khỏi xuất hiện nhiều suy nghĩ rối ren, hai hàng lông mày cũng vô thức nhíu chặt lại, nhắc nhở:
- Ta là Vũ Tử, cũng không phải là Kỳ nhi của ngươi...
Lâm Nhất thật không thể ngờ được Vũ Tử kia vậy mà lại dám đuổi theo, nội tâm không khỏi kích động một hồi. Mà cái người kia, nhìn tuy có chút quen mắt, nhưng lại lạ lẫm vô cùng. Hắn âm thầm thở dài một hơi, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa:
- Năm đó, lúc mới gặp gỡ, ngươi đạp sương sớm, từ bờ biển làng chài đi đến. Kiếp sau gặp lại nhau, ngươi đã thành nữ tử La gia, một mình ngồi trong tiểu trúc, ngắm mưa rơi. Hôm nay, toái tinh vạn thiên, phi hồng như lũ, một lần nữa gặp lại nhau, ngươi... vẫn là ngươi...
Nói đến đây, hắn chợt dừng một chút, lát sau mới lại lên tiếng:
- Là Kỳ nhi hay là Vũ Tử thì có khác gì đâu...
Xuyên thấu qua màn lưu tinh rơi xuống, là một gương mặt vô cùng trẻ tuổi. Chỉ là cái dáng vẻ tang thương, giọng điệu bao hàm thâm tình kia lại làm cho trái tim người ta thổn thức!
“Chỉ là hắn là đang nói cái gì vậy? Tại sao một câu ta nghe cũng không hiểu?”
Vũ Tử vô thức né tránh ánh mắt của hắn, nàng bối rối mím môi, ương ngạnh đáp:
- Ta... Ta là Vũ Tử! Vì sao ngươi lại cướp họa trục của ta...
- Vũ Tử! Cẩn thận...
- A...
Vũ Tử vừa mới thoáng thất thần, lập tức kịp tỉnh táo lại. Đến lúc này, nàng mới phát hiện từ phía sau đã có đến mấy chục người vội vàng lao đến. Thấy vậy, nét mặt nàng lập tức lạnh như băng, gằn giọng quát lên:
- Càn rỡ!
Thấy đối phương từng người một dáng vẻ đều bất thiện, nàng vừa định lách mình né tránh thì đã quá muộn. Lúc chỉ còn cách nhau chừng mấy trăm trượng thì bỗng nhiên có một lão hán và một lão giả đồng thời vượt lên trước một bước, hơn nữa còn gấp rút ra tay...
“Phanh phanh phanh”
Lão giả kia bất ngờ đánh ra năm điểm lợi mang, còn tráng hán thì tế ra một đạo ngân mang. Cả hai sát chiêu mang theo sát khí bức người, hung ác dị thường đánh đến. Chỉ trong chớp mắt, lửa sém lông mày, Vũ Tử cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nàng nhanh nhẹn vung vẩy ống tay áo, trước người lập tực hiện tên một màn mây mù, kế đó là một tràng âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc.
Mây mù vờn quanh trước người Vũ Tử, nhìn thì có vẻ như mờ ảo, nhu nhược, không có lực, nhưng lại gióng như một hàng rào rắn chắc không thể phá vỡ, lập tức ngăn chặn xu thế đột kích của kẻ địch. Năm điểm lợi mang và một đạo ngân mang ầm ầm bị đánh lui, nhưng mà nàng bởi vì tu vi còn chưa đủ nên cũng không trụ được mà bị đẩy lùi về phía sau. Chỉ trong một chớp mắt nay, trong vòng ba đến năm dặm quanh nàng đã xuất hiện thêm mười gia hỏa khí thế hung hăng.
- Các ngươi dám làm kẻ địch với Cửu Mục! To gan...
Bởi vì lửa giận, nên trên hai gò má trắng nõn ngọc ngà của Vũ Tử hiện lên một tầng ửng hồng. Nàng vung ống tay áo, nhấc tay lên vẫy nhẹ một cái, Cửu Điểm tinh quang lập tức lăng không mà đến, rơi vào trong bàn tay thon thả, xinh đẹp của nàng. Khí cơ chung quanh bỗng nhiên ngưng tụ lại, uy thế cường đại hàm súc, chờ đợi bộc phát. Nàng tuy rơi vào lớp lớp vòng vây, nhưng lại không hề hoảng hốt, sợi hãi, khí thế hiên ngang.
Ám toán thành công, cả Kim Thánh và Giám Dần đều đắc ý tươi cười. Nhưng lại rất hiếu ký đánh giá nữ tử đang cố gắng vùng vẫy kia. Một người chợt lên tiếng hỏi:
- Cửu Mục là chỗ nào? Vì sao chưa từng nghe nói đến? Thần thông vừa rồi ngươi thi triển ra quả thật không tầm thường, là tiên pháp không thành...
Một người khác thì suy nghĩ một hồi, rồi mới lên tiếng:
- Ngươi bảo tên tiểu tử kia giao ra bảo vật trên thân, chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình. Còn về phần Cửu Mục... Người không biết thì không có tội, ha ha...
Lúc này, Vũ Tử mới thật sự thấy được một mặt vô sỉ của đám Yêu Nhân kia, nén không được lửa giận mà lại muốn mở miệng quát mắng. Nhưng vào lúc này, từ phía xa lại có người nói vọng đến:
- Đó là một đám súc sinh, nghe không hiểu tiếng người đâu. Tranh luận nhiều lời với bọn hắn không bằng động thủ...
Nghe tiếng, Kim Thánh và Giám Dần đều hoảng sợ quay đầu. Cách bọn hắn khoảng mười dặm, dáng người khoác áo xám tro kia vẫn thản nhiên đứng yên tại chỗ. Trong mắt có huyết quang chớp động, nhưng từ đầu đến cuối đều chỉ phun nước miếng đè người chú cũng không hề ra tay. Cả hai người bọn hắn thấy vậy thì thoáng yên lòng hơn, vừa định nở nụ cười thì bỗng nhiên nét mặt đã tái nhợt...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT