Tử Vi tiên cảnh giống như một cái lồng giam lớn, nhìn thì rộng lớn bát ngát, nhưng mà nó cũng chỉ là một góc Tiên Vực năm đó may mắn còn sống sót mà thôi. Trong tình huống không phân biệt được phương hướng, Lâm Nhất không dám chạy loạn. Chẳng qua là bị cừu gia đuổi theo nên hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, đối diện với một Kim Thánh và Giám Dần không kiêng nể thứ gì cả, hắn cũng cảm thấy khá khó hiểu. Đối phương thật sự là vô pháp vô thiên, vẫn muốn đuổi theo đến cùng sao?
Trong lòng vừa lóe lên một nghi vấn, nhưng lập tức đã bị Lâm Nhất gạt sang một bên. Hắn nhìn một đám gia hỏa chật vật hiện thân ở phía xa, không cho là đúng mà lắc đầu.
Từ Huyền Thiên tiên cảnh, Hậu Thổ tiên cảnh, về sau lại đến Câu Trần Tiên cảnh, Hạo Thiên tiên cảnh, đều là một đường đánh đánh giết giết, hắn cũng chỉ biết cắm đầu chạy vội. Ai ngờ, khi đến Tử Vi tiên cảnh rồi, tình vẫn vẫn là vậy, không khả quan hơn chút nào.
Mà kẻ địch rơi vào khu vực Táng Tinh, tình tình cũng không hề tốt đẹp hơn hắn. Chung quanh là toái thạch tàn tinh rơi xuống như mưa, hơn nữa còn có từng đạo lưu tinh phi hỏa xuất quỷ nhập thần bay lướt qua, khó mà đề phòng được. Một đám yêu nhân nhất thời khó có thể tập hợp lại. Nếu như vậy, chỉ cần không thể quần chiến thì xem ai sợ ai!
Chỉ là trong lúc chạy với đuổi, trên đường nhiều lần cũng hiện ra vài màn đặc sắc. Thản nhiên thả bước ngắm phong cảnh, sấm sét vang dội, xem như là có thể tiêu khiển trong tịch mịch.
Lâm Nhất thở dài một hơi, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Chẳng biết tại sao, từ sau khi bước vào Tử Vi tiên cảnh, hắn không còn phải kiêng dè cẩn thận như trước, trái lại còn bễ nghễ bốn phương, ý chí chiến đấu sục sôi. Giống như trên thế giới này không có thứ gì là không thể bắt lấy, khó khăn hiểm trở không ngại, chỉ sợ rảnh rỗi, kim kiếm chỉ đường, thiên hạ lớn lao không nơi nào là không thể qua...
Chỉ một lát, phía xa xa đã xuất hiện hơn một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi dáng người. Từng tên đuổi đến với khí thế hung hăng. Chỉ là, đặt thân ở chỗ này, phải chú ý tinh hỏa để né phải, tránh trái, khiến từng kẻ một đều kinh hoảng không thôi.
- Lâm Nhất, có gan thì đứng lại cho ta!
Kim Thánh vừa lấy lại tinh thần đã nhìn chằm chằm vào dáng người khoác áo bào xám cách đám bọn hắn chừng mười dặm. Trong tình huống mừng rỡ, nhưng lại sợ phát sinh vấn đề, gã không nhịn được mà truyền âm, gọi hắn đứng lại. Ở sau lưng gã, cách một quãng không xa, Giám Dần thì vội vàng quay đầu phân phó đám đệ tử sau lưng:
- Chỉ cần lưu ý trên đỉnh đầu, bước chân thả chậm sẽ không có việc gì đâu...
Lâm Nhất đảo tay lấy Tử Kim hồ lô ra, ngửa đầu ực mạnh một hơi. Mùi rượu thơm phức quanh quẩn trước sống mũi, hắn ung dung cười nói:
- Lâm mỗ ở ngay chỗ này, mời các hạ đến đây đơn đả độc đấu...
Kim Thánh trợn trừng hai mắt, nhưng khí thế lại đột ngột giảm đi. Lúc trước, bốn người bọn hắn liên thủ lại nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi. Nếu như tách ra từng đôi chém giết, bản thân gã chưa chắc đã có thể chém rụng tiểu tử kia. Gã trái nhìn phải liếc, dáng vẻ hung ác, rồi bất chợt nhìn về phía trước quát:
Giữa không trung tối đen, từng trận toái thạch lưu tinh không ngừng lướt qua, kéo theo từng đạo hỏa quang rơi xuống dưới. Có thể nói là quang cảnh kỳ dị, chấn động vô cùng. Tuy khung cảnh đẹp như vậy, nhưng lại khiến người ta hoảng hốt như thể rơi vào vực sâu hung hiểm tột độ. Mặc dù đã được Kim Thánh và Giám Dần trấn an, phân phó nhưng một trăm năm mươi một trăm sáu mươi tên Yêu Nhân còn lại vẫn đều không dám lỗ mãng. Chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, né tránh nguy cơ tứ phía, mò mẫm tiến lên trước. Ngay cả di chuyển cũng khó khăn như vậy, làm sao nghĩ đến chuyện bao vây Lâm Nhất.
Lâm Nhất lại nhấp một ngụm rượu, rồi mới điềm tĩnh cất Tử Kim hồ lô đi, giương giọng châm chọc nói:
- Toàn là một lũ sợ hãi, rụt rè, không có can đảm mà còn có mặt mũi tự xưng là Yêu Vương!
Nói xong, hắn liền thả ra một tia thần thức, lưu ý động tĩnh trên đỉnh đầu, kế đó thì nhấc chân chạy về phía trước. Lúc hắn quay người, dấu vết ở mi tâm chợt lóe lên một tia sáng màu vàng nhàn nhạt.
Kim Thánh thấy Lâm Nhất không cắn câu, đành phải quay đầu nhìn đám người sau lưng liên tục phất tay ra lệnh. Rất nhanh, một đám đệ tử Yêu tộc nhao nhao đẩy nhanh tốc độ, cùng với gã và Giám Dần không thể chờ đợi được nữa mà đuổi về phía trước.
Tuy là trở ngại trùng trùng điệp điệp, nhưng mà đám người Kim Thánh và Giám Dần vẫn một đường băng qua, chăm chăm đuổi theo Lâm Nhất. Chỉ là không hiểu sao, khoảng cách giữa hai bên vẫn không hề bị rút ngắn lại. Mà sau lưng hai người bọn hắn, hai trăm đệ tử kia đã kéo dài thành một đoàn dài hơn mười dặm, trận thế rối loạn, chẳng đâu vào đâu. Còn đâu thế trận hung hăng cả đám người chen chúc một chỗ chờ đợi bổ nhào vào quân địch nữa chứ.
Nếu như cứ tiếp tục cái tình hình này, thì khó mà đuổi theo được tiểu tử kia. Kim Thánh lập tức mang theo dáng vẻ cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Giám Dần. Lúc gã vừa định mở miệng thì trên đỉnh đầu chợt có ánh lửa lóe lên, khiến gã sợ đến mức cuống cuồng lăn vội về phía sau né tránh. Chỉ tích tắc kia, bên tai gã còn vang lên một tiếng “vù”. Một viên cự thạch vùn vụt rơi xuống, mang theo khí cơ rừng rực, khiến người ta khiếp sợ.
Kim Thánh buộc phải dừng chân, kinh ngạc nhìn xuống dưới chân mình. Đó là một mảnh tối đen vô hạn, từng điểm hào quang vừa lớ lên đã lập tức hóa thành từng tầng rung động phiêu động. Mà vô số lưu tinh rơi xuống, lại giống như hạt mưa rơi xuống biển, chỉ trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa. Mới vừa rồi thật sự là quá hung hiểm.
- Ha ha! Kim huynh cần phải cẩn thận hơn một chút...
Đây là đang hả hê sao? Kim Thánh âm thầm giận dữ, giương mắt lên nhìn.
Ở cách đó chừng một hai trượng, Giám Dần mang theo nét tươi cười, gật đầu thay lời chào, kế đó lão nhìn về phía trước nói:
- Lâm Nhất! Xin hãy dừng bước! Như ngươi mong muốn, Kim huynh sẽ tiến đên lĩnh giáo một phen, đâu có gì phải ngại...
Sắc mặt Kim Thánh chợt trở nên vàng khè, thầm nghĩ: “Bản thân ta đương nhiên không sợ giao đấu chém giết, nhưng mà nơi này khắp nơi đều là lưu tinh loạn thạch, gã làm thế nào mà vung tay vung chân được đây? Huống chi tiểu tử kia còn có tu vi Tiên nhân trung kỳ, hơn nữa thần thông lại rất quỷ dị. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải là gã sẽ biến thành trò hề trong mắt đám tiểu bối ở đây sao? Vốn là lấy nhiều khi ít, rồi lại đội hình cứ thế mà bị cắt ra. Nếu ngươi đã có chủ ý như vậy, thì vì sao tên tiện nhân ngươi không tự mình tiến lên màltĩnh giáo...”
Giám Dần rất biết cách nhìn mặt để nói chuyện. Về tính tình của Kim Thánh, lão xem như nắm rõ trong lòng bàn tay. Thấy trong ánh mắt Kim Thánh lộ ra hung quang, trong lòng lão âm thầm oán hận một hồi, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, truyền âm giải thích một phen.
Kim Thánh mang theo sự hoài nghi nhìn thoáng qua chỗ Giám Dần. Lúc này sắc mặt mới trở nên dễ nhìn hơn một chút. Chỉ là lúc quay đầu nhìn về phía trước, gã lại không thể kìm được lửa giận. Cái người muốn động thủ với gã cũng không hề quay đầu lại mà là đang lướt qua từng trận phi hỏa lưu tinh, hơn nữa càng lúc càng đi xa. Gã không nhịn được mà nghiêm nghị quát:
- Lâm Nhất, ngươi là đồ chuột nhắt không có can đảm...
Chỉ là lúc gã còn chưa nói xong câu thì đối phương đã dừng lại ở một vị trí cách gã chừng mười lăm, mười sáu dặm, hơn nữa còn quay đầu nhìn về một hướng khác...
Trái tim Kim Thánh đập mạnh một cú, cũng lập tức quay đầu nhìn về phía kia. Ở cách đó chừng mấy trăm trượng, trong nháy mắt một đạo lưu tinh vùn vụn rơi xuống, một bóng người mang áo trắng lăng không hiện ra, thần thái hơn người. Đó là một cô nương trẻ tuổi, băng thanh ngọc khiết, kinh diễm vạn phương.
Rất nhiều Yêu Nhân đều phát hiện ra dị biến. Chỉ là vừa liếc nhìn một cái, tất cả đều đã không thể nào dời mắt đi. Có thể nhìn thấy một cô nươn xinh đẹp, thuần khiết không dính một hạt bụi, y hệt một tiên tử băng thanh ngọc khiết như vậy, không giật nảy mình mới là lạ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT