Đây là một địa phương yên tĩnh đến kỳ dị, có núi, hơn nữa còn có sông.

Chỉ là, núi cũng không phải là núi thật, mà sông càng không phải là sông thật.

Dãy núi kéo dài vạn dặm, phần lớn đều trụi lủi không có lấy một ngọn cỏ, có chút hoang vu. Mà chung quanh sơn cốc, lại là một vòng xanh ngắt. Nơi này không chỉ có những kỳ hoa dị thảo, những gốc đại thụ chiều cao hiếm thấy, mà cách đó chừng mười dặm, còn có một chiếc hồ rộng chừng vài thước. Hay nói đúng hơn, là từ xa nhìn lại, nhìn nó như một vũng nước động.

Bất kể là hồ hay là vũng nước động, thì bên trong đều không hề có thủy quang lăn tăn, thay vào đó là sương mù mờ mịt. Ở bên cạnh bờ hồ cuồn cuộn mây mù là một tấm thạch bài sứt mẻ. Phía trên khắc hai chữ rất to, rất là bắt mắt: Tẩy tiên. Bởi vì nó được đặt ở chỗ kia, nên có thêm vài phần nghiêm trang và thần bí.

- Ha ha! Đó chính là Tẩy tiên trì! Vậy mà lại bắt chúng ta phải tìm kiếm suốt bảy ngày...

Từ trên một đỉnh núi cao bên sườn sơn cốc, có bốn dáng người vội vàng nhảy xuống. Cầm đầu là một người đàn ông, đang đưa tay vuốt ve chòm râu màu vang đấy. Trong đôi mắt hổ phách không giấu được sự phấn khởi. Đặt chân từ chỗ này quan sát, có thể thấy được, bên dưới tầng mây mù cuồn cuộn này, trong sơn cốc quả thật có một hồ nước rộng. Trong đó tuyệt nhiên lại không có nước, chỉ có khí cơ nồng đậm, cuồn cuộn bốc hơi. Dù có cách xa đến ngàn trượng, nhưng vẫn khiến người ta chấn động vô cùng. Ngoài ra, ở bên trong cái nơi gọi là tẩy tiên trì kia còn có hơn ba trăm bóng người phân bố lả tả khắp nơi, mỗi người đều đang tĩnh tọa thổ nạp...

- Ta và ngươi đều mới đến, khó tránh được lạc đường nên có chỗ chậm trễ, nhưng mà hiện tại cũng không muộn...

Theo sát ngay phía sau là một vị lão giả râu tóc bạc trắng, trên gương mặt mang theo nụ cười vạn năm không đổi, lão tiếp tục nói:

- Từ chỗ đệ tử của Hoa gia, ta biết được, nếu như muốn tẩy đi phàm thai, biến thành tiên thể thì chỉ cần ở chỗ này tĩnh tọa ba đến năm này là được. Để quá mười ngày, mọi thứ lại biến thành vô dụng... Các ngươi nhớ kỹ lấy...

Nói xong, lão liền quay người lại nhìn. Ở sau lưng lão, hai người còn lại đều đang cẩn thận lắng nghe.

Hán tử râu vàng đã thu hồi tiếng cười. Hai tay chắp lại một chỗ, nôn nóng chà xát vào nhau. Trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên hung quang. Gã nhìn xuống bên dưới sơn cốc, nói:



- Vốn tưởng rằng đau khổ tu hành mới có thể thành tiên, lại không nghĩ đến, trong tử vi tiên cảnh còn để lại một con đường tắt. Sớm biết đến điều này thì Yêu tộc ta đã cường đại đến bậc nào rồi chứ...

- Đó là hiển nhiên! Đó có tẩy tiên trì để rèn luyện, tộc ta nhất định sẽ càng có nhiều Yêu vương ra đời! Ha ha!

Trong trạng thái đắc ý cực đột, lão giả râu tóc bạc trắng quay lại cười cười nói:

- Trước đây thiếu chút nữa đã thất bại trong gang tấc...

Lúc ở Thăng tiên đài, vấn đề phát sinh quả thật khiến bốn người bọn hắn sợ hãi vô cùng. Thiên kiếp không đáng sợ, đáng sợ chính là những cao thủ Tiên vực. Nếu như bọn hắn để lộ ra tung tích hành động, kết cuộc cuối cùng ra sao, thật khó mà tưởng tượng được!

- Sợ bóng sợ gió một trận mà thôi! Phải biết rằng Thiên kiếp của Yêu tộc và tu sĩ khác nhau, Thăng Thiên đài kia khó mà làm khó dễ được chúng ta...

Hán tử râu vàng không cho là đúng mà lắc đầu, lại có chút thỏa thuê mãn nguyện nói tiếp:

- Chỉ đợi quân ta nhiều thêm mấy trăm, mấy nghìn Yêu Vương, đến lúc đó, hà hà...

Thật sự nếu như có một trăm Yêu Vương đến muốn đánh nhau thì dù là Thiên Tiên hay là Kim Thiên chỉ nghe thấy thôi đã co giò bỏ chạy rồi. Nhất thống yêu vực, cái ngày này đáng sợ đến bậc nào! Những cao thủ của Tiên vực kia, thì được tính là gì chứ? Lão giả râu bạc không nhịn được mà liên tục gật gù, nét mặt tràn đầy vẻ khoái ý không hiểu. Chợt lão quay đầu phân phó một người sau lưng:

- Thôi bắt tay vào làm việc đi...

Nói rồi lão xắn hai ống tay áo lên, tiện tay lôi ra hai va mươi chiếc thạch trạc yêu đưa cho đối phương, kế đó lại quay sang nhìn lão hán râu vàng nói:

- Việc này không nên chậm trễ...



Hán tử râu vàng cũng ngầm hiểu được chuyện này, nên cũng lấy ra chồng thạch trạc lớn, tầm bốn năm mươi cái.

Thấy thế, lão giả râu bạc cũng khẽ giật mình, ra vẻ vô tình hay cố ý mà nói:

- Kim huynh! Đệ tử và môn nhân hai nhà ta và ngươi, có lẽ nên chia đều mới đúng! Nếu không phải như thế, ha ha...

Hán tử râu vàng giao thạch trạc cho một đám người đang đứng đợi. Có chút không kiên nhẫn mà xua xua tay, trả lời:

- Cơ hội khó có được, hẳn nên mang theo nhiêu hậu bối trong tộc mới phải, ngươi cũng nên như vậy mới phải...

Như vậy mới phải? Hiện tại đã rời xa Yêu vực rồi, lão biết triệu tập nhân thủ ở đâu đây? Mà lúc trước đã từng có thương định, để tránh rước khỏi nghi kỵ, nên không tiện làm việc quá càn rỡ. Hiện tại, đối phương lại trong ngoài không đồng nhất, làm việc thật sự không có uy tín! Lão giả râu bạc trắng âm thầm oán hận, nhưng nét mặt thì vẫn điềm nhiên như không, hết sức độ lượng cười nói:

- Mà thôi! Ta và lão huynh đệ ngươi, tuy hai mà một...

Hán Tử râu vàng gật gù ra vẻ đồng ý, kế đó thì trực tiếp khoanh chân ngồi xuống. Lão giả râu bạc trắng thì nhìn về phía đỉnh núi chờ đợi, kế đó lại quan sát đệ tử hai bên biến mất nguyên hình tại chỗ.

Ở bên trong Tẩy tiên trì rộng hơn mười dặm, hơn ba trăm tu sĩ đều đang chuyên tâm tĩnh tọa, hơn nữa còn có mây mù che khuất tầm nhìn nên cũng không có ai chú ý đến điểm dị thường ở phía xa xa này. Mà tu vi của hai Hán tử Yêu tộc lại cao hơn một hắn một bậc, bọn hắn đi hay về đều rất phiêu khoát, nhẹ nhàng như không.

Rất nhanh chóng, hai hán tử còn lại của Yêu tộc lập tức nhận lệnh, tiến vào trong màn sương mù bên dưới sơn cốc. Bọn hắn tìm đến một nơi vắng vẻ, lại lấy ra thêm một chồng thạch trạc, cộng thêm số thạch trạc mà bọn hắn giấu đi nữa cũng có hơn trăm chiếc. Thoáng cái, đã có vô số dáng người lén lén lút lút âm thầm tẩu tán ra chung quanh.

Chỉ chớp mắt sau, hai người kia cũng tàng hình, lập tức quay trở về đỉnh núi. Ở đáy sơn cốc, trong một góc của Tẩy Tiên trì đột nhiên xuất hiện hơn năm, sáu trăm Yêu tu hợp thể hậu kỳ, bọn chúng tụm lại một chỗ, vội vàng thổ nạp, tu luyện...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play