Cho đến lúc bóng người kim sắc kia biến mất không thấy đâu nữa, mọi người mới lần lượt cảm thấy thất vọng, buông xuôi. Chỉ có Hình Nhạc Tử là có vẻ nhẹ nhõm và hãnh diện, ông tay đưa tay, vuốt ve chòm râu xanh của mình, cười ha ha nói:

- Ha ha! Không ngoài dự liệu! Không ngoài dự liệu! Cuối cùng Lâm đạo hữu cũng đã thành Tiên nhân, giới của chúng ta cuối cùng cũng đã có người vượt qua rào chắn này...

Nghe thấy lời này, đám luyện hư tu sĩ như Hạ Nữ, Thuần Vu Phong, Chương Trọng Tử đều gật đầu đồng ý. Ít nhất là bọn hắn đều có thể tận mắt nhìn thấy một vị bên trong giới đã trở thành Tiên Nhân. Kế tiếp đây, sẽ là người nào leo lên đỉnh đây? Về phần Thương Linh Tử thì không cần nhắc đến cũng được. Sau này, nhất định phải truyền bá, lan truyền rộng rãi hết thảy chuyện đã xảy ra hôm nay ra ngoài, Lâm Nhất thật sự là một anh hùng vĩ đại...

Không trải qua Thiên Kiếp thì không thể biết được thiên kiếp hung hiểm thế nào. Nhiều lần thất bại trong gang tấc, càng làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất đắc dĩ. Cho nên, đám người Hình Nhạc Tử đột nhiên có chút chờ mong vào tương lai của mình. Còn mấy vị Hợp thể tiền bối có mặt ở đây thì lại hai mặt nhìn nhau.

Lúc ấy, Thiên Trường Tử chợt âm u thở dài. Trên gương mặt già nua của lão, chợt mang theo sự mệt mỏi bất lực. Sau khi do dự một hồi, lão chợt nhìn Dư Hằng Tử nói:

- Đạo huynh! Về sau mong rằng chiếu cố nhiều hơn!

Thành Nguyên Tử cũng cùng chắp tay, hết thảy đều không nói gì nữa.

Thủy Hàn Tử từ lại có chút thất vọng nói:

- Khuê Mộc Tiên vực chúng ta sớm đã có minh ước với Lâm trưởng lão, hắn đã từng đồng ý, có phúc sẽ cùng howngr đấy...

Nguyệt Huyền Tử thi đã sớm tỉnh lại từ trong trạng thái tĩnh tọa, giờ phút này đã đứng thẳng dậy. Sắc mặt thì vẫn tái nhợt, chẳng có chút máu nào như trước, dáng vẻ khá là suy yếu. Thấy Thủy Hàn Tử nói như vậy, gã gật đầu, khẳng định nói:

- Hơn nữa, đã nhận định Lâm trưởng lão là Chí Tôn của giới ta, suy nghĩ những chuyện khác đều là vô ích...

Mọi người đều là những con cáo thành tinh ả rồi, mặc kệ ai nói cái gì, thì đều hiểu rõ lòng dạ của nhau. Nhưng mà, suy nghĩ của Dư Hằng Tử thì lại có chút khác biệt. Gã chợt cảm thấy mình được tận mắt nhìn thấy màn kia quả thật là một việc may mắn, vì vậy mà cũng càng thêm tin tưởng.



Trầm ngâm một lát, Dư Hằng Tử vẫn có chút không thỏa mãn mà thở hắt một hơi. Lúc này, gã mới quay sang nhìn mấy vị lão hữu của mình, khẽ cười, khéo hiểu lòng người mà mở miệng trấn an:

- Hành trình tiên cảnh của lâm Nhất, Lâm lão đệ cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Tình hình kế tiếp thì khó có thể nắm bắt được nữa rồi. Ta nghĩ...

Nói đến đây, gã thoáng dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói tiếp:

- Hắn chắc chắn một bước lên trời. Thân là Giới Chủ Chí Tôn, hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Chúng ta chỉ cần một lòng ủng hộ và thành ý trước sau như một. Vả lại, thiên đạo nhân quả đều tuần hoàn...

Đã có những lời này, mọi người ở đây đều cảm thấy thoải mái hơn.

Dư Hằng Tử cảm thấy, việc cần làm thì vẫn phải làm, nên phân phó:

- Nơi này không thể ở lại lâu, bây giờ quay trở về, lặng chờ tin lành của Lâm lão đệ...

Không nói tự hiểu. Lần này Lâm Nhất đi thuận lợi thì tốt, nếu như có điều gì bất ngờ, khó tránh khỏi có vạ lây. Vả lại, trên thân đám người Nguyệt Huyền Tử đều có thương thế, nếu cứ tiếp tục ở lại thì cũng chỉ vô ích. Hiện tại, chỉ có nhanh chóng trở về mới là thượng sách.

Mọi người hiểu ý, lập tức tế kim thuyền ra. Vứt bỏ lại dốc núi vẫn còn tràn ngập thiên uy và Thăng Tiên đài, vội vàng lên đường trở về.

....

Lúc nhóm người của Giới Nội đi xa, thì trên Thăng Thiên đài cũng có một người muốn động thân rời đi.

- Nghĩa phụ, La trưởng lão, chư vị đồng đạo! Vũ Tử nhận sự nhờ vả của bà bà, đương nhiên phải hoàn thành sứ mạng, xin lỗi không thể tiếp được nữa.



Vũ Tử khom người hành lễ trước tu sĩ tất cả các nhà và La Thanh Tử, kế đó thì nhẹ nhàng phiêu khoát rời đi.

Mọi người mỗi người một tâm tư khác nhau. Tuy nhiên nét mặt cũng đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh. Bọn hắn nhao nhao nói lời chào tạm biệt với Vũ tiên tử. La Thanh Tử bày ra dáng vẻ ôn hòa, lại không mất đi uy nghiêm, gật đầu thay lời chào. La Hân Tử cũng nở nụ cười, nhưng trong lòng vẫn chất đầy tâm sự.

Bình Thuyên hiếu kỳ hỏi:

- Tiên tử muội muội đi về hướng nào? Có thể đồng hành?

- Đúng vậy, đúng vậy! Không ngại đồng hành...

Bắt lấy thời cơ, Lôi Thiên chợt ngượng ngùng cười cười, nhìn dáng người thướt tha xinh đẹp động lòng người kia.

Vũ Tử nghe vậy thì bước chân có chút thả chậm, dáng vẻ chần chờ, cũng không quay đầu lại mà nhẹ nhàng đáp:

- Các vị cứ tự nhiên...

Chưa nói xong câu, nàng đã phiêu khoát biến mất sau một đám mây mù. Bình Thuyên và Bình Dương đứng cách nhau một quãng không xa, lặng lẽ gật đầu ra hiệu, kế đó lần lượt tiến vào trong tiên cảnh.

Lôi Thiên thì còn không kịp nói lời nào với cha gã Lôi Vân Tử, đã vội vội vàng vàng đuổi theo.

Đám người còn sót lại cũng lần lượt tự giác rời đi. Sắc mặt La Thanh Tử đột nhiên trầm xuống, cất giọng nói:

- Tiểu tử kia đã độ kiếp rồi! Từ nay về sau, mọi việc đều liên quan đến ân oán của La gia chúng ta! Mong các vị đừng nhúng tay vào, để tránh làm mất hòa khí....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play