...

Tinh thuyền đang lao vùn vụt, thời gian đang trôi qua...

Bên trong không gian mờ mịt trong long quyển, Lão Long một mình nằm ngửa, tuy là bộ dáng chợp mắt ngủ, cũng không nghe thấy có tiếng ngáy quen thuộc vang lên. Từ sau lần trước đánh chạy Thương Quý của Thần Thương cốc, ông ta bắt đầu kiệm lời ít nói cũng trở nên thâm trầm lên.

Nguyên khí dày đặc vọt tới từ trong tinh thạch bốn phía, chậm rãi uẩn dưỡng nguyên thần thân thể của Lão Long có chút suy nhược. Ông ta không hề hay biết chuyện này, chỉ hoạt động một chút cánh tay gối lên, nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng, tiếp tục tình hình như cũ. Mà trên mặt tràn đầy râu rậm của ông ta, trong thần sắc uy nghiêm lộ ra vẻ ủ rũ không hiểu.

Chuyện cũ rốt cuộc khiến người ta nghĩ lại mà kinh! Mà nếu muốn quay đầu đi theo con đường đã qua, không khỏi phải lần nữa đi đối mặt phế tích từng đau xót, còn có đầy đất. Mà Lão Long dĩ nhiên biết được, bản thân mình đang đi trên một con đường này.

Bất quá, nếu tin tưởng cũng như lựa chọn vận mạng, hết thảy sớm đã như định mà không thể nào lảng tránh!

Lão Long cũng không sợ hãi, càng không ít dũng khí xả thân. Hoặc có thể là, ông ta chỉ đang đợi một thời cơ...

Đối với hai huynh đệ Thiên Lang mà nói, chỉ cần không có sự hành hạ của Lão Long chính là mọi sự đại cát. Trong long quyển sớm đã trải một tầng tiên tinh và yêu tinh thật dày, còn có công pháp của Long Tộc có thể dùng tu luyện, ngày hôm đó quả là sính tâm như ý...

Trong Thiên Ma kết giới, Thiên Trần và những quỷ linh tu sĩ kia vẫn không thấy động tĩnh. Dựa theo điều này xem ra, trọng tố nhục thân cũng không phải là chuyện dễ.

Giờ này khắc này, khiến người ta đột nhiên nhiều thêm chút ít mong đợi. Đối mặt giới ngoại Tiên vực cường đại khó lường, chung quy một cây chẳng chống vững nhà... ."... Rời khỏi trong giới đã nửa năm có thừa, sau không mấy ngày, là có thể truy đuổi tới Tử Vi tiên cảnh. Đến lúc đó, chắc chắn cao nhân hội tụ mà tình hình nhiều thay đổi, chúng ta phải cẩn thận, để tránh đột nhiên nảy sinh bất ngờ a! Lâm đạo hữu...

Nghe tiếng nói, Lâm Nhất thu hồi suy nghĩ rối loạn, vẫn quay về nhớ lại lời Lão Long nói qua bốn chữ "Căn Thâm Diệp Mậu". Chốc lát, hắn từ từ mở hai mắt ra trong tĩnh tọa. Trong tinh không phía trước, một đoàn tinh vân càng lúc càng tới gần. Ngũ thải ban lan kia nhiều điểm lập lòe, giống như ảo cảnh...

- Lâm đạo hữu đã từng du lịch giới ngoại.. . Có thể chỉ giáo gì không...? Ha ha!



Tu sĩ của các nhà vây quanh bên trong tinh thuyền, đều không có tâm tư nghỉ ngơi. Tử Vi tiên cảnh gần tới, giữa lẫn nhau cùng nhau lĩnh giáo một phen, cũng tính là làm phòng bị để ngừa chuyện bất ngờ. Mà người đang nói hăng say cũng không phải là Dư Hằng Tử, cũng không phải Hình Nhạc Tử và Thiên Thành Tử, mà là Thành Nguyên Tử không hợp với người khác. Lúc này, trên mặt gầy guộc của ông ta mang theo nụ cười lúng túng, quả nhiên chung sống thật vui với mọi người chung quanh, đang gật đầu tỏ ý với Lâm Nhất đứng cách đó không xa.

Lâm Nhất nhìn về phía Thành Nguyên Tử, thoáng hơi ngạc nhiên, nói ra:

- Năm đó khi bỏ mạng, làm gì lo lắng rất nhiều. Thành Nguyên Tử đạo hữu và giới ngoại có nhiều lui tới, không ngại phân trần một hai, chúng ta càng chăm chú lắng nghe!

Hắn nói xong, toét miệng cười nhạt một cái. Bản thân mình không sợ cùng người kết thù kết oán, nhưng cũng cũng không keo kiệt mở rộng lòng tha thứ. Phong cảnh hun hút cần phải phóng tầm mắt nhìn, cần gì phải phí thời gian cho tiên đạo gánh chịu thù hận vô vị. Mà tuy là như thế, phong sương vẫn dần chìm, dần dần nặng!

Thành Nguyên Tử thấy Lâm Nhất lời nói hiền hoà, trở nên thích hoài, thần sắc theo đó ung dung rất nhiều, chắp tay một cái trả lời:

- Tại hạ tuy có bôn tẩu, chỉ bị người lên án, chẳng qua tự rước lấy nhục thôi, làm sao nói chuyện lui tới! Những cao nhân kia sao chịu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp...

Ông ta cười khổ tỏ vẻ áy náy, lại nói:

- May mà Lâm đạo hữu bất kể hiềm khích lúc trước, tại hạ đương nhiên biết thì nói hết không giữ lại...

Mọi người muốn một bước thành tiên, cũng ngoài ẩn nhẫn, kiên thủ, khổ tu ra, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Dụng ý cuối cùng của Thành Nguyên Tử hại Lâm Nhất, cùng Qua Linh Tử và Dư Hằng Tử cũng chẳng khác nào, lại vì thủ đoạn của bản thân mình khác nhau mà kết cục khác nhau. Giữa niệm sinh niệm diệt, đều có thiên cơ luân hồi!

- Tục truyền, Khổng Phương Tử của Huệ Thiên Khổng gia, Nguyễn Tương của Thiên Tự Nguyễn gia đều là tu vi của Thiên Tiên hậu kỳ. Hoa Quyền Tử của Đức Thiên Hoa gia, Bình Dương Tử của Thiên Uy Bình gia, Ti Không Thượng của Thiên Khôi, Lôi Vân Tử của Thiên Cương Lôi gia, cùng với La Thanh Tử của Thiên La đều là cao nhân của cảnh giới Kim Tiên...

Thành Nguyên Tử năm đó ở La gia không được người tiếp đãi, cũng không có tiện nghi gì. Sau khi ông ta thất ý rời đi, không dễ dàng nói với người khác tung tích của Hạo Thiên chí bảo nữa. Đi vòng vo rất nhiều năm như thế, vẫn vô ích, nhưng lại từ trong tin vỉa hè được biết không ít lời đồn. Ông ta nói tiếp:

- Đức Thiên, Thiên Uy, Thiên Khôi, Thiên Cương và Thiên La trong năm nhà này, lại lấy tu vi của Lôi Vân Tử và La Thanh Tử mạnh nhất. Thanh Tử đã xu thế Kim Tiên viên mãn...



Dưới sự mê hoặc và khuyến khích của Qua Linh Tử, Thành Nguyên Tử đối phó Lâm Nhất, có thể nói là mặc kệ cực khổ mặc kệ oán. Ông ta giờ này thay đàn đổi dây, đồng dạng tận tâm tận lực. Mọi người nghe thế ngưng thần, ông ta chậm rãi lại nói:

- Giới ngoại Tiên vực, lấy Lôi gia và La gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trong giới Tiên vực do Lôi gia giám thị, còn La gia dần dần có thế độc quyền. Cho nên, hai nhà này sớm có bất hòa. Chúng ta đi tới Tử Vi, đừng vội đắc tội bất kỳ bên nào...

Lời nói của Thành Nguyên Tử, Lâm Nhất có nhiều nghe thấy. Mà đối phương dù sao cũng là chuyên đến đạo này, khiến cho người nghe bên ngoài như hắn không phải không có thu hoạch, hợp thời lên tiếng hỏi:

- Ông ở giới ngoại nhiều năm, từng nghe nói đến Cửu Mục Tiên vực không?

Thời khắc nói chuyện, ánh mắt của hắn lướt qua hai thầy trò Dư Hằng Tử cách đó không xa.

Thuần Vu Phong năm đó chỉ lo tìm người, vì tu vi có hạn cũng vất vả bôn ba, đối với giới ngoại biết quá ít. Hắn không hiểu được dụng ý của Lâm Nhất, cùng sư phụ Dư Hằng Tử đều lắc đầu như có điều suy nghĩ. Tu sĩ của các nhà khác cũng tương tự với thần tình của hai người.

Thành Nguyên Tử ngồi hơn một trượng phía trước bên trái Lâm Nhất, nửa nghiêng người, vuốt râu trầm ngâm một lúc lâu, mới chần chờ đáp:

- Thật không dám giấu giếm, Cửu Mục tiên vực mà Lâm đạo hữu nói tới ta mới nghe nói qua lần đầu. Nhưng mà...

Ông ta lại suy nghĩ một chút, tiếp tục nói ra:

- Trên phố của giới ngoại từng có một câu đồn đãi, 'Giới ngoại có trời, thiên ngoại có tiên' . Bởi vậy có thể đoán, trên Tiên vực có huyền cơ khác...

Lâm Nhất yên lặng gật gật đầu. Giới ngoại có trời, thiên ngoại có tiên, chỉ không phải là Cửu Mục Tiên vực sao? Đệ tử của các đại Tiên vực sớm biết đối với chuyện này, lại vì đủ loại nguyên do, chỉ lưu truyền ra một câu giống thật mà là giả. Mà có đôi khi, đồn đãi thường thường chính là chỗ chân tướng!

Có lẽ thấy Thành Nguyên Tử nói đạo lý rõ ràng, Thủy Hàn Tử nhân cơ hội hỏi:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play