- Lão đệ lời nói huyền diệu, gọi người như rơi vào mây mù a!
- Đạo huynh có thể nói là trách ta đang cố lộng huyền hư? Ha ha...
Lâm Nhất toét miệng cười theo. Chính như năm đó bị si loan thú một đầu va vào Yêu vực, lúc này hồi tưởng lại vẫn có chút không giải thích được. Thế gian nhiều sự không biết khó lường, không ai có thể biết chân tướng cuối cùng, hơn nữa lấy lời nói thác loạn, tạm gác lại ngày sau lại đi lần lượt thăm dò đến cùng! Hắn không để ý tới sự thề thốt phủ nhận của Dư Hằng Tử, tự mình vung nhẹ ống tay áo đưa lên hai tay, ngẫm nghĩ tiếp tục nói:
- Chúng ta bị đám súc sinh kia ép vào một góc vắng vẻ của tinh không, dùng trí rời xa khỏi chính đồ...
Thần sắc của Dư Hằng Tử chấn động một cái, hai hàng lông mi dài theo đó rung động hai bên, hỏi vội:
- Lão đệ nếu đã nhìn thấu đầu mối, có thể có biện pháp ứng đối không?
- Hãy còn là một kế sách không toàn vẹn!
Lâm Nhất nói thật, quay người lại nói:
- Trong vòng 5000 vạn dặm, tinh tướng không rõ, lại càng không thấy tung tích của người...
Hắn nói bóng gió, chiếu theo sự trễ nải này, cho dù phân biệt được phương vị của tinh vực, lại cùng Tử Vi tiên cảnh càng lúc càng xa, rốt cuộc là việc vô bổ.
- Lão đệ có thể nhìn thấu xa như thế...
Dư Hằng Tử cùng mọi người đều ngẩn ra, mặc dù tâm tư khác biệt, lại lập tức từng người hiểu rõ. Tu sĩ của Hợp Thể hậu kỳ, người có thần thức mạnh nhất chẳng qua là trong vòng một hai ngàn vạn. Mà trước mắt, đều không phải là thường nhân...
Lâm Nhất hai vai hơi dựng ngược lên, rất cho là không phải. 5000 vạn dặm thôi, rất xa sao? Nếu bản tôn tu tới Hợp Thể viên mãn, thần thức của tam tu hợp nhất chí ít có thể đạt ngoài vạn vạn dặm! Mà đây cũng không phải là mong muốn cuối cùng, chỉ có một cái nhìn hết thiên địa vạn vật, cuộc đời này mới có thể không tiếc nuối!
Dư Hằng Tử không rãnh rỗi suy nghĩ nhiều, khẩn thiết nói ra:
- Chúng ta rốt cuộc không nên cứ tiếp tục trì hoãn nữa, xin lão đệ chỉ giáo...
Lâm Nhất trầm ngâm một lát, trong ánh mắt lóe lên ánh sao một cái, trầm giọng nói ra:
- Ba người của Yêu vực kia vào thời khắc thoát đi, đã từng tuyên bố muốn đi tới Tử Vi tiên cảnh. Chúng ta nếu như đuổi theo họ, có lẽ có thể tìm tới chính đồ!
Dư Hằng Tử nghe vậy chợt vui, vội vàng nhìn về phía mọi người, ngược lại chợt sầu, có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Chuyện xảy ra đột ngột, không có ai lưu ý hướng đi của yêu nhân, lại phải làm gì cho đúng...
- Ta trái lại đã nhớ...
Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi nói ra:
- Qua Linh Tử hẳn đã sớm có cấu kết cùng Yêu tộc, mới có thể rõ ràng trong lòng đối với phương tinh vực này. Mà phương hướng của lão ra đi cũng không xê xích bao nhiêu với Giam Dần đó. Bởi vậy có thể thấy được, theo sau mà đi tất có thu hoạch!
Hắn nói xong, không cần suy nghĩ vung lên ống tay áo, sãi bước đi tới trước thạch đài pháp trận cách đó không xa, đánh ra một chuỗi pháp quyết lên tinh bàn bên trên. Chốc lát, hắn xoay người tiện tay chỉ một cái. Trong pháp trận tinh đồ trước tinh thuyền thoáng chốc bắt đầu di động, tiếp đó chậm rãi dừng lại, hiện ra một cái quang tuyến như có như không thẳng đi tới đầu cuối của tinh không.
Vào thời khắc đối đầu kẻ địch mạnh, sinh tử chém giết, vẫn rõ ràng đối với tình hình bốn phía giống như xem vân tay trên bàn tay, có thể thấy cảnh giới lỗi lạc bất phàm! Lời nói của Lâm Nhất khiến cho mọi người rất tin tưởng không nghi ngờ. Dư Hằng Tử lập tức khởi động tinh thuyền...
..
Tinh thuyền đang lao vùn vụt, mặc dù nhất thời nửa khắc còn tìm không thấy đoàn tinh vân kia, nhưng ít nhất có một phương hướng đi về phía trước!
Tinh thuyền của Dư Hằng Tử không tính là rộng rãi, chung quanh cũng đơn sơ rất nhiều. Mà mọi người nhét chung một chỗ, cách nhau gang tấc, lại không giữa đề phòng và cố kỵ nhau, ngược lại thì khiến cho trong giới Tiên vực khó có được một tràng diện hoà hợp êm thấm.
Trên một khối đất trống trước thạch đài pháp trận, Lâm Nhất và Dư Hằng Tử đối mặt tinh không sóng vai mà ngồi. Một đôi đạo lữ kia cùng mấy vị Hợp Thể tu sĩ và Luyện Hư tiểu bối khác thì lại vây chung quanh. Thỉnh thoảng, lại có thanh âm đàm thoại thoải mái vang lên trong tinh thuyền.
Ngay lúc này Thiên Trường Tử không cậy già lên mặt nữa, liền lại trở thành một người tòng thiện như lưu đồng thời ôn hòa. Hơn nữa sau khi trải qua một phen biến cố không thể tưởng tượng nổi, ông ta đối với người nào đều mang bộ dáng cẩn thận mỉm cười. Ông ta nghe Thủy Hàn Tử và Nguyên Huyền Tử bên cạnh đang nói chuyện, bèn khẽ gật đầu tỏ vẻ phụ họa. Hai người kia tay cầm đồ giản, từng người so sánh tinh đồ thêm chút học hỏi phân biệt...
Thành Nguyên Tử ngồi trong góc, nhắm mắt tĩnh tọa mà tâm sự không rõ . Bất quá, vẻ buồn bực trên mặt ông ta đã hóa giải rất nhiều...
Chương Trọng Tử và Thuần Vu Phong ngồi chung một chỗ xì xào bàn tán. Không vì cái gì khác, hắn chỉ muốn từ trong miệng của đối phương được biết nhiều hơn về quá khứ phi phàm của một số người nào đó...
Từ sau khi bị chết đi hai vị đệ tử, Hạ Nữ trầm mặc ít nói rất nhiều. Mấy trăm năm qua, Thủy Phủ Tiên vực cùng với mấy đệ tử đích truyền trở thành một loại chống đỡ cho chính mình. Mà hiện nay đến giới ngoại vùng đất khó lường này, nàng ta mới hiểu được người nam nhân bên cạnh kia mới là chỗ dựa của mình. Nàng ta một thân một mình nhìn tinh không phía trước, trong thần sắc không hiểu nhiều hơn mấy phần buồn bã và an ủi. Chuyến này đang vượt qua tinh vực, lại khiến người ta có chỗ không rõ...
Có lẽ là bên tăng bên giảm này, theo tính tình của Hạ Nữ thu liễm, Hình Nhạc Tử dần dần khôi phục vẻ huy sái tự nhiên ngày xưa. Hắn tự lấy Hạnh Hoa tửu đổi lấy giao tình, liền thẳng thừng xem Lâm Nhất là một nửa tri kỷ. Trùng hợp vào thời khắc lần nữa bước lên hành trình, hắn nhân cơ hội nói ra:
- Tục truyền Lâm đạo hữu chính là tiên, ma, đạo tam tu nhất thể, quả thật thần dị hiếm thấy chưa từng có, lại không ngờ ngươi tu được Chân Long trong người, quả thực làm ta kinh ngạc tán thán rất nhiều mà ngưỡng mộ không dứt a...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT