Sau hai canh giờ, một đạo quang mang đã đi ra khỏi tàn tinh bay về phía xa xa. Sau một lát, nó bỗng nhiên từ từ ngừng lại, hiện ra bộ dạng của tinh thuyền. Nhìn tình hình của nó, dường như trên đường đã mất đi phương hướng.

Tinh thuyền chỉ dài năm sáu trượng, nhỏ hơn rất nhiều so với cái của Thiên Trường Tử. Mười lăm vị tu sĩ của trong giới chen lấn trong đó, có chút chật chội. Mà lúc này không có ai chú ý góc này, từng người một thần sắc ngạc nhiên!

- Còn chưa nhìn thấy Tử Vi tiên cảnh...

- Thật sự nếu như vậy bỏ lỡ tiên cảnh, chúng ta đành phải tìm đường quay lại...

- Cần gia trì pháp lực nhiều hơn nữa, thử đi tiếp...

- Chà? Vô dụng a...

- Chư vị an tâm chớ vội! Trong tinh đồ pháp trận, khó tìm tinh vực của phương này. Mà hai người không hợp, hướng đi không có gì xác định. Ngoài ra, thần thức của chúng ta có hạn, nhất thời không phân biệt rõ ràng, lại không giống đám yêu vật kia quen thuộc con đường lui tới, đành phải mưu cầu phương pháp khác. Lâm lão đệ , có kiến giáo gì không...?

Vào thời khắc mọi người thất chủy bát thiệt, Dư Hằng Tử lên tiếng nói một câu, lập tức lại chuyển sang một bên xin chỉ giáo. Ông ta cùng Lâm Nhất xúm lại với mấy Hợp Thể tu sĩ khác, ý đồ hợp mưu hợp sức tới pháp trận tinh đồ dị thường bên trong khoang thuyền. Mà tiền cảnh không ổn...

Hơn một trượng ở pháp trận ngay trước tinh thuyền, Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng im lặng không nói nên lời. Xuyên thấu qua pháp trận của tinh thuyền, một phương tinh vực mênh mông bát ngát. Mà một đoàn tinh vân di động trước đó vẫn khó tìm bóng dáng. Mặc dù đi tới trong tinh không, không ngừng gia trì pháp lực cho pháp trận tinh đồ, vẫn là vô ích. Sau khi gặp phải một cuộc bất ngờ, thật sự phải bỏ lỡ hành trình tiên cảnh hay sao?

Quả thực không ngờ đến là, một chút lo lắng đã từng vẫn chưa có điều may mắn!

Bất quá, hết thảy trước mắt của ngày hôm nay, cực kỳ tương đối giống với tình hình mình bị lạc đường của năm đó! Mà chỗ bất đồng là, lần trước vì Yêu Vương đuổi giết mới không phân rõ được phương hướng, lần này thì lại đã mất đi tung tích của Tử Vi tiên cảnh.

Tinh không sâu thẳm khó lường kia nhìn như vĩnh cữu bất biến, nhưng cũng có lúc thác loạn!



Mà việc đã đến nước này, muốn trở về chính đồ, một phen trắc trở sợ là không thể tránh được. Còn hơn một tháng nữa sẽ tới ngày cách Tử Vi tiên cảnh chân chính tan mất, có thể còn kịp...

Lâm Nhất nghe thấy câu hỏi của Dư Hằng Tử, bèn xoay người lại. Hắn nhếch môi với thần sắc lo âu của đối phương, tự mình thầm nghĩ không dứt.

Trên cái tàn tinh đó, sau khi mọi người hơi chút nghỉ ngơi, liền vội động thân lên đường. Mà tinh đồ xa vời, hãy còn không có tinh thuyền nhanh chóng tiện lợi và thần tốc rời đi. Cũng may các nhà đều là nhất phương chí tôn, đều không thiếu bảo vật thay cho việc đi bộ.

Dư Hằng Tử lấy ra tinh thuyền của mình mang theo, mặc dù hơi có chút không bằng so với chiếc của Thiên Trường Tử, nhưng cũng không gây trở ngại về tác dụng chạy đi. Khi đoàn người tiến vào bên trong khoang của tinh thuyền, cũng khảm vào tinh bàn trong pháp trận, mới biết tình hình ngoài dự liệu.

Tinh đồ mượn nhờ pháp trận chi lực, có thể kéo tinh không xa xa gần lại đến xem. Ai ngờ sau đó, vẫn khó tìm một đoàn tinh vân chỗ Tử Vi tiên cảnh đó. Dưới sự bất đắc dĩ, nhóm người tạm thời rời khỏi tàn tinh, tình trạng quẫn bách vẫn chưa bởi vậy đổi cái nhìn, không làm gì khác hơn là dừng lại...

Lâm Nhất với bộ dáng vô kế khả thi khiến cho mọi người như đưa đám. Thật đúng là một kiếp vừa đi, một kiếp lại lên. Chẳng lẽ chuyến đi tiên cảnh cứ như vậy mà kết thúc sao?

- Không bằng phái người tìm tới Tiên vực lân cận, đợi sau khi xác định tinh vị rõ ràng, có lẽ có thể biết hướng đi của Tử Vi...

Lâm Nhất theo tiếng nhìn lại, trong thần sắc hơi có vẻ bất ngờ.

Mọi người chen lấn lại với nhau, Thành Nguyên Tử đi theo tới bên cạnh. Ông ta dù sao cũng nhiều lần tới lui bên ngoài trong giới, cũng có một phen lịch duyệt và kiến thức. Ông ta liếc mắt Lâm Nhất, trên gương mặt gầy guộc tích tụ ra vài nếp nhăn, không nhịn được lại nói:

- Chuyện này can hệ không nhỏ, không ngại để ta một mình đi dò xét một hai. Khi có điều phát hiện, tức khắc quay lại...

Nghe được lời ấy, bên trong tinh thuyền bỗng nhiên yên tĩnh. Tình hình Qua Linh Tử rời đi vẫn còn tồn tại trước mắt, khiến cho người ta trở nên giữ kín như bưng!



Thành Nguyên Tử có điều phát hiện, thoáng ngẩn ra, vội vàng phân bua nói:

- Chỗ tinh không của chúng ta, chính là chỗ đặc biệt. Đi về trước có chút sai lệch, chắc chắn sai lệch đi một ngàn dặm! Duy chỉ có đi trước tìm kiếm, mới không làm hỏng thời cơ. Ta lưu lại đệ tử chờ ở đây...

Mọi người ở đây xem như đã rõ dụng ý của Thành Nguyên Tử, từng người bình thường trở lại, cũng không người nào có thể phủ nhận, ngược lại thì từng người một nhìn về phía Lâm Nhất, chỉ còn chờ có người đưa ra quyết định cuối cùng.

Thấy thế, Thành Nguyên Tử hơi có vẻ lúng túng. Ông ta vò chòm râu ho nhẹ một cái, dứt khoát không hé răng nữa.

Lâm Nhất ngược lại ung dung trông về tinh không phía xa, trong thần sắc như có điều suy nghĩ. Biện pháp mà Thành Nguyên Tử nói, mình không phải là không nghĩ tới. Mà tiên cảnh tinh đồ của giới ngoại lưu lại không có quan hệ gì những thứ khác...

Nơi này không giống trong giới, đột nhiên gặp bất ngờ, khiến cho mọi người nhất thời không biết chủ trương. Trong đó Hình Nhạc Tử, Hạ Nữ cùng Chương Trọng Tử khó có được đi xa một lần, vẫn đầu óc choáng váng mà không rõ ràng cho lắm; Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử càng thêm trở nên cẩn thận, mọi chuyện không nguyện giành lên trước; Thiên Trường Tử sau khi liên tiếp bị thua thiệt, đối với đạo lý lớn họa là từ miệng mà ra có thể nói lĩnh hội thâm hậu; Thuần Vu Phong cùng mấy Luyện Hư tu sĩ khác càng không có tư cách lên tiếng, chỉ có thể nhìn trưởng bối hành sự. Còn Dư Hằng Tử lại có chút không kiềm chế được, dưới sự châm chước, nói ra:

- Lời nói của Thành Nguyên Tử, vẫn có thể xem là kế sách có thể thực hiện được! Hơn nữa do Hợp Thể đồng đạo chúng ta đi ra bốn phía tìm kiếm, nhất định làm ít công to! Lâm lão đệ...

Lời tuy như thế, Dư Hằng Tử vẫn không quên hướng về phía bóng lưng của Lâm Nhất trưng cầu một tiếng.

Lâm Nhất xoay người lại, ánh mắt lướt qua mọi người, khẽ mỉm cười một cái, bấy giờ mới nhìn Dư Hằng Tử nói ra:

- Nếu như lạc đường tầm thường, biện pháp của Thành Nguyên Tử dĩ nhiên có thể được. Mà sự thật cũng không phải như thế...

Mọi người theo tiếng nói chăm chú, Thành Nguyên Tử bắt đầu lưu ý. Dư Hằng Tử không hiểu hỏi:

- Nếu không phải lạc đường tầm thường, chân tướng lại như thế nào... ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play