Cuộc đối thoại giữa mạnh yếu, nếu như quả đấm không đủ rắn, thể cốt không đủ bền chắc, chính là ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có!
Chính như người trung niên kia, xuất thủ chính là tư thế muốn chết. Nếu như gánh không được một cú đánh giận dữ này của Hắn ta, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được!
Lúc này, Lâm Nhất không quên được tình hình sau lưng, càng không rảnh để ý tới Qua Linh Tử trốn đi, chỉ mong lúc đối mặt cường địch, có thể toàn lực ứng phó! May mà tên Giam Dần kia vẫn chưa tham gia náo nhiệt...
Từ khi hiện thân ngăn địch cũng như cứu mọi người, lại tới động thân tái chiến, trước sau chẳng qua là thời gian mấy hơi thở. Lâm Nhất nghịch thiên bay lên, liền muốn thi triển sát chiêu mạnh nhất. Mà khi gặp được con ngân giáp trường long kia, hắn không khỏi tâm tư vừa động, sát khí giữa hai lông mày hơi lắc mạnh lướt qua, quanh thân cùng với hai gò má lập tức hiện đầy một tầng kim giáp. Hắn không chần chờ, vung quyền ra sức đánh tới.
Một quyền, hai quyền, ba quyền... năm quyền, từng quyền sinh phong, khơi dậy tiếng nổ sấm rền "Ầm, ầm", tinh không u ám vặn vẹo theo, tiếp đó gào thét lóe ra từng cái long ảnh màu xanh hơn mười trượng. Từng tên đang lăn lộn, giương nanh múa vuốt, đều bị lân giáp lóe sáng mà khí thế điên cuồng.
Vào phút chốc Lâm Nhất đánh ra quyền thứ sáu, thân hình chợt biến ảo thành một đạo long ảnh màu xanh, lấy thế phá thiên nổi giận xông về phía cửu tiêu.
Trong tinh không u ám 400, 500 trượng, lúc lên lúc xuống hai người ở chánh diện đánh với. Mà chẳng qua trong nháy mắt, biến thành cuộc đọ sức giữa sáu đạo long ảnh màu xanh cùng một con ngân giáp cự long!
Mà một trận chiến này không trải qua quá nhiều trắc trở. Chỉ thấy trong thiên địa đột nhiên lóe lên một đạo hào quang chói mắt, lập tức tiếng sấm vang rền, sáu đạo long ảnh toàn bộ tan rã, một đạo nhân ảnh rơi xuống như sao. Mà thế công của ngân giáp cự long kia vì thế chợt chậm lại, thân hình ảm đạm vô lực, một mình mờ mịt xoay quanh. Một người khác tới sau đó, ngừng lại theo, trước mắt kinh ngạc...
- Ầm...
Tàn tinh vốn chính là một khối đá lớn lạnh như băng, mà Lâm Nhất rơi xuống đã trở thành một viên vẫn thạch nho nhỏ. Hai người đụng nhau, phát ra một tiếng vang nặng nề. Hắn đập ra một cái hố trên mặt đất, lại bị bắn mạnh lên, lần nữa té xuống "Bịch", cũng liên tiếp lật ra lăn lộn mấy vòng mới chật vật ngừng lại, nhưng lại ngửa mặt lên trời nằm không nhúc nhích. Hơn mười đạo bóng người từ đàng xa bay tới gần, còn có người kinh thanh kêu không ngừng...
- Lâm lão đệ...
- Lâm đạo hữu...
- Lâm trưởng lão...
- ...
Địa phương mà Lâm Nhất té xuống, cách sườn núi phía trước khoảng hai, ba mươi dặm. Lại có chút lệch lạc, hắn sẽ trở thành một viên lưu tinh chân chính rơi vào chỗ sâu tinh không u ám. Cùng lúc đó, đoàn người của trong giới không ngờ lại không chậm trễ chút nào đã bay tới vội vã. Hoặc là lo lắng an nguy của hắn, hoặc là sợ yêu vật thừa cơ đánh lén, hay là nguyên do gì khác...
May mà không có yêu vật thừa cơ làm khó dễ, chỉ có một đám tu sĩ vây quanh Lâm Nhất trên đất. Chừng mười người làm thành cái vòng tròn hai, ba trượng, Dư Hằng Tử tranh tới gần, lấy ra đan dược cúi người, mang theo vài phần may mắn, lên tiếng kêu:
- Lão đệ có đáng ngại hay không?
Lâm Nhất vẫn nằm im như cũ, ngực có chút khó chịu, gân cốt đau đớn. Ngoài ra, hắn không cảm thấy có gì không ổn. Sau khi hắn thở phào, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt một tới gần. Trong đó có đám người Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử, còn có Thành Nguyên Tử, trên gương mặt gầy guộc đó mang chút vẻ xấu hổ...
Nghe tiếng, Lâm Nhất giơ tay lên ngăn lại Dư Hằng Tử, thân thể chậm rãi bay ngang lên lơ lửng, tiếp đó khoanh chân ngồi ngay ngắn. Khí thế của hắn trầm ngưng mà thần sắc phai nhạt, hoàn toàn không có phong vân biến ảo của sinh tử tương bác. Hết thảy mà hắn mới trải qua, dường như cũng lại bất quá tầm thường.
Dư Hằng Tử cẩn thận ngẩng đầu nhìn một cái, thu hồi đan dược trong tay, ngược lại hướng về phía Lâm Nhất xúc động nói:
- Lão đệ không việc gì là được! Thân ngươi liên quan trọng đại, xin cẩn thận một chút...
Lâm Nhất hơi nhếch lên khóe miệng, thần sắc không tỏ rõ ý kiến. Nếu như đổi thành một đối thủ có tu vi giống vậy, vừa rồi khó tránh khỏi có điều tổn thương. Mà ai ngờ sự việc có đúng dịp, hết thảy có lẽ có chuyển cơ...
- Vào thời khắc sinh tồn tử vong của trong giới ta, Lâm đạo hữu bất kể hiềm khích lúc trước cũng đứng ra. Tình này sâu nặng, Hạ Nữ suốt đời khó quên! Từ nay về sau, Thủy Phủ tiên vực của ta cam nguyện đi theo hai bên...
Hạ Nữ lời còn chưa dứt, Hình Nhạc Tử phụ họa nói:
- Tại hạ hết sức tán thành!
Thiên Trường Tử chần chừ một lúc, cúi đầu nói ra:
- Lâm đạo hữu khí khái khí độ, chính là bình sinh ít thấy! Trước đây có nhiều xúc phạm, khiến người xấu hỗ...
Theo thanh âm, mấy người khác thần sắc áy náy, chính là thầy trò Thành Nguyên Tử cũng theo đó giơ lên hai tay. Chương Trọng Tử nhân cơ hội xen vào nói:
- Lâm đạo hữu chính là chí tôn của trong giới...
Nhờ vào một chút hoãn chuyển đó, khí tức đã trôi chảy không đáng lo ngại, Lâm Nhất lắc đầu cắt ngang mọi người, nói ra:
- Chư vị nói quá lời! Đạo hữu của trong giới ta canh gác hỗ trợ, chính là phải có nghĩa! Mà bản nhân chưa bao giờ để ý qua cái gì là chí tôn của trong giới, chuyện này đừng hòng nhắc lại, bất quá...
Khóe miệng hắn lộ ra một chút nụ cười, lãnh đạm nói tiếp:
- Sinh ra không dễ, sống đã khó khăn, sao không quý trọng duyên phận trên đường gặp nhau này, chỉ vì ta và ngươi đi được xa hơn...
Lời nói không nói hết, hắn đứng dậy từ từ, lẩm bẩm:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT