Ánh mắt của Thành Nguyên Tử và Qua Linh Tử vừa chạm vào nhau, lại đột nhiên phân cách ra. Mà hai người họ phảng phất có thần giao cách cảm, không hẹn mà cùng nhìn về phía một người đối diện.

Bắt đầu từ thời khắc si loan thú hiện thân, Lâm Nhất đồng dạng kinh ngạc không thôi. Hơn một trăm năm trước, bản thân mình đã từng một mình chạy trốn trong tinh không, cũng bị một bầy yêu vật làm cho xâm nhập Yêu vực. Hết thảy gặp phải ngày hôm nay cực kỳ tương tự, chẳng lẽ lại gặp được đám người kia?

Nhà có chuột nhà, thôn có ác bá, núi có phỉ đồ, trong tinh không thì có kẻ phạm pháp lẩn trốn khắp nơi nơi, tên là giặc cỏ của Yêu vực. Người cầm đầu họ, chính là si loan thú!

Nếu đoán không lầm, vận may thật đúng là không phải tốt bình thường!

Chỉ có điều, người nào đó an ủi mọi người, hay là mở to mắt nói dối?

Lâm Nhất khẽ nhếch lên đuôi lông mày, ánh mắt tới lui qua lại trên hai người đối diện. Không cần tới một lát, Thành Nguyên Tử ho nhẹ một tiếng cúi đầu. Một vị khác lại mỉm cười ra hiệu, lập tức liền có chút hăng hái đánh giá pháp trận của phương tinh không ấy. Hắn bấy giờ mới chuyển hướng về phía Du Hằng Tử bên cạnh trước sau nhìn mình chằm chằm, khóe miệng thoáng một phát, thần sắc không tỏ rõ ý kiến.

Dư Hằng Tử khẽ gật đầu, dường như tâm lĩnh thần hội, vừa tựa như không giải thích được. Ông ta vẫn chưa để ý Qua Linh Tử nói cái gì, mà là chú ý nhất cử nhất động của Lâm Nhất. Ông ta xem ra, Lâm lão đệ có thể ở giới ngoại xông xáo nhiều năm cũng toàn thân mà quay về quả thực không dễ, rất trùng hợp bất ngờ quật lên, đương nhiên có ánh mắt độc đáo và phương pháp ứng đối mới phải. . .

Lâm Nhất thuận tay sờ lên bầu rượu khác bên người, khẽ ngửi về phía miệng hũ, sau khi hắn nhàn nhã hớp một ngụm nhỏ, lập tức liền ngẩng đầu uống tiếp. Hạnh Hoa tửu bị lạnh nhạt hơn một tháng, dường như tăng thêm chút ít mùi vị. . .

Trong mấy canh giờ sau đó, gió êm sóng lặng, không còn phát sinh chuyện bất ngờ. Mà mọi người trong tinh thuyền lại không còn tâm tư tĩnh tu, đều nhìn hai người tranh chấp không ngừng.

- Lâm đạo hữu! Đây chính là một bầu rượu cuối cùng cất giấu trên người ta. . .

Hình Nhạc Tử siết một bầu rượu trong tay, gương mặt không đành.

Trên dưới thạch tháp chỗ Lâm Nhất, đã chất đầy trên trăm cái bầu rượu rỗng. Hắn hất nhẹ lên đuôi lông mày, miệng hơi cười, đưa tay nói ra:

- Không cần dài dòng! Ngươi nếu muốn mời ta uống rượu, phải đảm bảo đầy đủ, lấy ra đây. . .

Vẻ mặt của Hình Nhạc Tử lúng túng, âm thầm hối hận không thôi. Lâm đạo hữu vốn dĩ là một cao nhân đo lường không thấu, làm thế nào chơi xấu được? Đây là cố ý lừa uống rượu a! Trái phải rơi vào đường cùng, hắn không làm gì khác hơn là đưa tới hũ rượu, không quên nhắc nhở:

- Thật sự chỉ có một bầu cuối cùng! Cần phải tế phẩm uống chầm chậm, mới có thể hiểu được vô tận. . .



Lâm Nhất nhận lấy bình ngọc, không nói lời gì liền lên tiếng hút mạnh. Một đường ngân quang vào bụng, rượu trong nháy mắt uống sạch sẽ. Hắn ý do vị tẫn than khẽ, ngược lại cười ha hả, thuận tay bỏ lại bầu rượu trống không, hướng về phía Hình Nhạc Tử với gương mặt khổ sở thúc giục:

- Mang rượu tới đây. . .

Hình Nhạc Tử bị bức phải nhảy xuống từ trên thạch tháp, liên tục xua tay nói ra:

- Vừa rồi đã là một bầu cuối cùng, thật sự không còn nữa a. . .

Lâm Nhất ừ một tiếng, lại nói như chuyện đương nhiên:

- Không ai cần một bầu rượu cuối cùng của ngươi, lấy hết ra thứ còn sót lại đi. . .

- Ta thật sự. . . Không phải. . .

Hình Nhạc Tử bấy giờ mới phát giác ngôn ngữ sai sót làm người ta thừa lúc, rồi lại khó có thể biện giải. Hắn lấm lét nhìn trái phải, chỉ muốn có người đi ra giúp đỡ một tiếng. Hai bên tương hỗ là đồng đạo, há có thể đòi lấy không chừng mực chứ!

Gặp tình hình này, mọi người thần sắc khác nhau.

Dư Hằng Tử vuốt râu cười không nói. Lâm lão đệ tuổi tác không lớn, lại có khí thế vô cùng khác biệt. Nhìn như tùy tính không kềm chế được, mỗi khi ám hợp pháp độ. Hắn càng lúc càng như là một người ứng kiếp. . .

Lâm Nhất trong mắt của Chương Trọng Tử, nhiều thêm ngang tàng và ngang ngược không nói lý lẽ. Mà ngôn ngữ hùng hổ dọa người không bỏ mất cơ trí đó, cùng với hào sảng lúc uống rượu triển hiện ra, trái lại ngoài tưởng tượng của mình. . .

Có lẽ sự tranh chấp của hai người kia rất thú vị, Thiên Trường Tử, Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử theo đó lộ ra nụ cười. Tục ngữ có câu, gặp người có thểtrầm trầm im lặng, nhưng không được thua ở tâm. Bởi tận mắt nhìn thấy không khó biết được, đó cũng không phải một người đại gian đại ác!

Thành Nguyên Tử thì lại cảm thấy khinh thường đối với sự bối rối của Hình Nhạc Tử, lại cảm thấy trò lừa gạt người uống rượu đó thấp kém không chịu nổi, nhưng mà trong đầu của hắn lại có sự buông lỏng không hiểu rất nhiều. Trong giới Tiên vực, thật lâu chưa từng có vui vẻ hòa thuận như thế. . .

Qua Linh Tử vốn dĩ sinh ra là một khuôn mặt tươi cười, như trước vẫn bộ dáng vui vẻ. Còn nếu lưu ý liền có thể phát giác, nụ cười của ông ta có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo. . .



Hạ Nữ thấy mọi người đang nhìn đạo lữ nhà mình cười nhạo, nàng ta với tính tình nóng nảy không thể nhịn được nữa quát lên:

- Hình Nhạc Tử! Các vị đạo hữu ở trước mặt, đừng để ta mất mặt! Lấy ra khí khái nam nhi của huynh đi!

Lâm Nhất toét miệng vui một chút, cười nói:

- Ha ha! Hạ đạo hữu nói có lý! Thà rằng máu đào vẩy trường thiên, không cho ly rượu qua gió rét. Hình Nhạc Tử, còn không lấy ra khí khái nam nhi của ngươi đi, còn cả Hạnh Hoa tửu của ngươi nữa!

Hắn tự tay tỏ ý, dường như thật sợ có gió thổi lạnh rượu.

Hình Nhạc Tử lui về phía sau hai bước, nhưng mà ánh mắt sau lưng càng đốt người hơn nữa. Hắn cùng đường lắc lắc đầu, được ăn cả ngã về không nói ra:

- Nếu Lâm đạo hữu tình chân ý thiết, ta chính là tòng mệnh. . .

Hắn vung lên ống tay áo, trước thạch tháp xuất hiện thêm một đống bình ngọc, lại không yên tâm nói ra:

- Một trăm hũ Hạnh Hoa tửu này, quả thật dốc túi hết thảy sau cùng rồi. . .

- Thiên ngôn vạn ngữ của người khác, hãy còn không bằng một câu nói của đạo lữ nhà mình!

Lâm Nhất nhìn tự dưng xuất hiện hơn một trăm bầu rượu, ra vẻ cảm khái một tiếng. Ngoài mấy trượng có người trả lời giòn giã:

- Lâm đạo hữu không cần khách sáo! Nếu muốn uống rượu, cứ đòi Hình Nhạc Tử!

Đạo lữ nhà mình thật đúng là sẽ thêm phiền toái cho bản thân! Đều là Hạnh Hoa tàn rồi, sau này làm gì còn có cái gì Hạnh Hoa tửu! Hình Nhạc Tử có lòng oán trách, lại không dám hé răng. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, thật là vô lực khoát tay, chỉ cầu Lâm Nhất buông tha mình. Thấy đối phương lại cầm bầu rượu lên đã bắt đầu một phen nốc ừng ực, hắn lại không nhịn được hảo tâm nhắc nhở:

- Uống rượu để ý cái tình uống rượu, sao có thể kéo cổ ực mạnh như vậy? Mà cái này của ta càng không phải chén canh nước lã, chính là Hạnh Hoa tửu được tỉ mỉ luyện chế a! Lâm đạo hữu, hãy chậm rãi hưởng dụng. . .

Trong nháy mắt, một bầu rượu không còn. Hình Nhạc Tử còn muốn nói gì, bỗng nhiên có điều phát hiện. Hắn chuyển hướng về phía bốn phía, chỉ thấy thần sắc của đám người Dư Hằng Tử khẽ biến. Mà chẳng qua chỉ khoảnh khắc, một trận lôi minh tới ầm ầm, tinh thuyền chợt trên dưới run rẩy, giống hệt long trời lỡ đất. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play