Trên đỉnh núi Chủ Phong của Thiên Môn Sơn, Lâm Nhất vẫn ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá lớn trước cửa động phủ. Cách đó không xa từng có một truyền tống trận, nhưng sau khi đón Bách Lý Xuyên về, nó đã được được chuyển tới nơi khác. Nơi đây ngoại trừ bản thân hắn ra, còn có Xuất Vân Tử, Tiên Nô, Đồng gia cùng huynh đệ Thiên Lang.

- Ta sắp khởi hành đi tới Hành Thiên môn. Huynh đệ Thiên Lang ở lại, các ngươi tản ra...

Lâm Nhất tùy ý khoát tay, giống noi đang nói chuyện phiếm.

Ba huynh đệ Đồng gia được triệu hoán đến, lúc này mới được biết ngọn nguồn, vẻ mặt mỗi người đều thoải mái. Hơn trăm năm qua, bọn họ không thiếu tinh thạch tu luyện, còn có thể hưởng thụ các vãn bối trong môn và đồng đạo nịnh hót cùng hiếu kính, cuộc sống thoải mái hơn ngày trước rất nhiều. Bây giờ Lâm trưởng lão sắp đi xa, bản thân huynh đệ lại thành phụ tá đắc lực của môn chủ tiên tử nể trọng. Cuộc đời này, chung quy phải thử cảm giác sảng khoái đi đứng trên đỉnh cao nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, lúc như vậy...

Đồng Lý thấy lão nhị Đồng Lực cùng lão tam Đồng Ly muốn rời đi thì vội vàng âm thầm nháy mắt. Môn chủ Tiên tử còn chưa nói chuyện, sao có thể tự ý hành sự? Ba huynh đệ tiếp tục thành thật đứng đó, mỗi người đều là tư thế trung thành và tận tâm.

Tiên Nô lại có chút thất thần nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc này, trong ánh mắt đều đầy vẻ không muốn nghe theo. Dáng vẻ của sư phụ trước sau vẫn trẻ tuổi, mái tóc để xõa sau vai, răng thú đen đỏ làm trâm, toàn thân lộ ra vẻ tùy ý bất kham lại thản nhiên. Trên gương mặt nghị lực tản ra ánh sáng giống như ngọc ấm. Dưới lông mày rậm là đôi mắt thâm thúy lại xa xăm; khóe miệng hơi cong lên, bao giờ thoáng cười.

Hắn ngồi như vậy giống như bàn thạch, lại giống như bóng tùng trên vách núi, tự có vẻ thâm trầm như vực sâu, khí độ vững vàng như núi cao, khiến người ta ngước mắt nhìn lên sinh ra cảm giác kích động muốn dựa vào. Trong lúc lơ đãng hắn khe khẽ thở dài, lại giống như mang theo tất cả lo lắng buồn phiền trong cuộc sống, khiến cho trời đất vào giờ phút này cũng trở nên buồn bã ảm đạm...

Tuy Xuất Vân Tử không đi được Tử Vi Tiên Cảnh, lại không vì thế mà oán giận nữa. Hắn không chỉ như mong muốn nhận được khẩu quyết Thăng Long Quyết tầng hai, còn cùng Tiên Nô chia xẻ một bộ phương pháp tu luyện Huyền Thiên Kiếm Trận. Chỉ mong Lâm huynh đệ đi chuyến này có thu hoạch, quay về hắn lại dính chút lợi ích. Tuy nhiên, đúng như lời đã nói trước đó, Thiên Môn Sơn không thích hợp ở lâu... ?

Lâm Nhất phát hiện bên cạnh có chút khác thường, tò mò hỏi:

- Còn có chuyện gì sao...

Tiên Nô dường như lúc này mới tỉnh lại, phất tay ra hiệu. Ba huynh đệ Đồng gia như được đại xá, vội vàng rời đi. Nàng thoáng do dự, khẽ nói:

- Còn không biết khi nào sư phụ trở về, Nô Nhi...



Nàng muốn nói lại thôi, lập tức cúi đầu xuống, trong thần sắc lộ ra vài phần oan ức.

Xuất Vân Tử nhìn thấy cảm giác thú vị, nhân cơ hội cười trêu:

- Ha ha! Cũng không phải là sinh ly tử biệt, tại sao có vẻ thê thê thảm thảm như vậy! Hai ngươi không giống một đôi...

Hắn còn chưa nói dứt lời, vội vàng sửa lời nói:

- Hì hì! Rõ ràng lại là một đôi sư đồ tình thâm nghĩa trọng...

Ánh mắt của Lâm Nhất nhìn lướt qua Xuất Vân Tử cùng Tiên Nô, lại vung tay áo vẫy về phía động phủ cách đó mấy trượng. Một đốm sáng lớn bằng nắm tay chậm rãi bay ra, bị hắn nắm trong tay. Cùng lúc đó, bóng dáng bản tôn từ trong không trung xuất hiện, trong chớp mắt lại kết hợp cùng Long tôn làm một. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá không nhúc nhích, trên dưới lại chớp hiện, bên thắt lưng đã xuất hiện thêm một hồ lô Tử Kim.

Xuất Vân Tử đi nhanh tới hai bước, kinh ngạc nói:

- Lâm huynh đệ, đây là thuật phân thân mà năm đó ca ca ta đưa cho ngươi à? Vì sao ta chưa từng tu tới cảnh giới khó phân thiệt giả?

Hắn vươn cổ nhìn chằm chằm vào ánh sáng trong tay Lâm Nhất và bừng tỉnh hiểu ra, lời nói lại thay đổi, giả vờ thần bí nhỏ giọng hỏi:

- Vị lão tiền bối kia cùng Hoa Trần Tử, có phải...

Người trước mắt này còn không quên chuyện năm đó, phân thân gửi hồn thuật chỉ tu thành nguyên thần hóa thân, chung quy không thay thế được bản tôn. Lâm Nhất mở miệng nuốt vào, lập tức đã thu Thiên Ma Kết Giới trong tay vào trong khí hải. Hắn từ trên tảng đá chậm rãi đứng dậy, đợi hai chân chạm đất, lúc này mới nhìn về phía Xuất Vân Tử đang lộ ra vẻ mặt không hiểu, phân trần nói:

- Chuyện liên quan tới phương pháp luyện chế, ta đã truyền cho Nô Nhi, ngươi có thể nhờ nàng chỉ giáo. Vừa rồi chẳng qua chỉ là kết giới giả thuyết, không có quan hệ gì với người khác!



Nói xong, Lâm Nhất giơ lên cổ tay trái lên, một vòng tay đá chậm rãi hiện ra. Cách đó không xa, hai huynh đệ Thiên Lang liếc nhìn nhau và lập tức hiểu ý, chớp mắt hóa thành hai trận gió bay vào trong đó. Nhưng ngay lập tức, trong thần thức của hắn có người mắng lớn:

- Đây là địa bàn của lão tử, hai thằng nhãi Tiểu Lang không ngoan ngoãn nghe lời, lão tử lại lột da ăn thịt, hừ hừ...

Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, quay đầu nhìn về phía ngoài trăm trượng. Hắn nhìn ngọn núi này một lát, lập tức vung tay áo lên, chắp hai tay sau lưng, mặt đất bằng phẳng bay lên, không quên ném lại một câu:

- Tương lai gặp lại! Đi đây...

Thân hình hắn mới động, một bóng người thướt tha đã theo sát tới, nói:

- Sư phụ, Nô Nhi tiễn ngài...

Xuất Vân Tử ngẩng đầu nhìn qua, hai người kia đã tiến vào trong mây mù không thấy nữa. Hắn nhún vai, lắc lư cơ thể càng thêm béo mập, thong thả đi lên, trên gương mặt đầy vẻ khinh bỉ, lẩm bẩm:

- Chế luyện pháp môn phân thân ngược lại không kém, lại bảo ta xin đệ tử của ngươi chỉ giáo, còn không phải đang ám chỉ ta phải cúi đầu nghe theo một nữ tử là nàng sao? Hừ! Rõ ràng là tình chàng ý thiếp, lại giả vờ giả vịt, thật sự là một đôi sư đồ tốt! Người trong thế hệ ta cảm thấy khinh thường...

Giữa không trung, Lâm Nhất chưa đi bao xa, có người ở phía sau khẽ nói:

- Sư phụ...

Lâm Nhất bước chậm lại, một làn gió thơm tới gần, một bàn tay nhỏ kéo ống tay áo của hắn. Hắn khẽ nhíu mày quay đầu, lại thấy hai mắt Tiên Nô đã đẫm nước, có vẻ oan ức oán giận nói:

- Sư phụ đã từng bỏ lại Nô Nhi một lần...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play