Lúc này Thủy Hàn Tử cùng Nguyệt Huyền Tử mới phát hiện ra nguy cơ xuất hiện, trong lòng hai người trầm xuống. Đối mặt với sáu vị cao thủ Hợp Thể, phần thắng quá xa vời! Mà lúc này quay đầu bỏ chạy, chẳng phải đã trái với ý định ban đầu tới đây sao?

Hai người không dám khinh thường, thấy Cửu Châu môn vẫn chưa mở ra đại trận phong núi thì nhân cơ hội bay lên. Trong đó Thủy Hàn Tử vẫn phách lối kêu lên:

- Cửu Châu môn cấu kết với ngoài giới, lấy nhiều địch ít...

Lâm Nhất đạp vào không trung lao lên, không để ý cất giọng nói:

- Hôm nay sẽ do Lâm mỗ cùng hai vị tới kết thúc, thế nào...

Trong nháy mắt, ba người hai bên đã đến trên không trung nghìn trượng. Phạm vi ngoài trăm dặm, lại là năm đại trưởng lão Cửu Châu môn, mỗi người đều dồn sức chờ đội. Trong sơn cốc bên dưới, rất nhiều đệ tử kiễng chân xem chừng, Bách Lý Xuyên đang bảo vệ bên cạnh hai mẹ con cũng nhịn không được đứng dậy...

Nguyệt Huyền Tử vừa lưu ý động tĩnh xung quanh, vừa âm thầm cân nhắc. Đánh không nổi lại không muốn trốn thì phải làm sao? Khi ánh mắt rơi vào trên bóng dáng cuồng ngạo mấy trăm trượng phía xa, hai mắt hắn lập tức sáng lên, không bỏ lỡ thời cơ nói:

- Lời này là thật sao? Năm đại trưởng lão của ngươi không nhúng tay vào chuyện này...

Cách ba mươi trượng, Thủy Hàn Tử chút cảm bất ngờ, lập tức phụ họa nói:

- Ngươi dám lấy một địch hai mà toàn thân trở ra, Khuê Mộc ta sẽ không đối địch với Cửu Châu môn nữa...

Hắn nói lời dễ nghe nhưng dụng ý rất đê tiện. Hai bên đều là tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, hai người đánh một chắc chắn sẽ không thua thiệt! Bên bị thua không chết cũng bị thương, làm sao toàn thân trở ra được?



- Người trong thế hệ nhất ngôn cửu đỉnh, sao không tính là thật được...

Lâm Nhất hơi tò mò hỏi ngược một câu, ung dung nói:

- Tuy nhiên ta phải nói trước, nếu các ngươi bị thua, Khuê Mộc cùng Nguyệt Yếm trọn đời không được đối địch cùng Cửu Châu môn. Nếu không, ta chỉ đành ỷ thế hiếp người một lần...

- Một lời đã định!

Sợ Lâm Nhất đổi ý, Thủy Hàn Tử đã không kịp chờ đợi đáp ứng. Hắn vui vẻ, không quên âm thầm ra hiệu cùng người bạn đồng hành kia.

Chuyện tới trước mặt Nguyệt Huyền Tử lại do dự, ánh mắt thâm thúy chớp động không ngừng. Người kia tuổi không lớn lắm nhưng giọng điệu cũng không nhỏ, chẳng lẽ có chỗ dựa nào sao...

Lâm Nhất không để ý lắc đầu, nói:

- Đã có người không nắm được chủ ý, lại đừng trách ta không nói đạo nghĩa! Một trận đánh ngày hôm nay, không quan tâm chết hay bị thương...

Khóe miệng hắn cong lên, ống tay áo khẽ vẫy, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, hiển nhiên là muốn tư thế mời năm vị Hợp Thể trưởng lão ra tay.

- Đạo hữu! Khi ngừng mà không ngừng ngược lại sẽ bị loạn...

Thủy Hàn Tử nhịn không được oán giận. Là đối địch với sáu người hay bắt nạt một người, thắng thua lợi hại đều có thể thấy dễ dàng!



Mặt Nguyệt Huyền Tử xám xịt, giật giật một hồi, âm thầm cắn răng lên tiếng nói:

- Khoan đã...

Lâm Nhất không hề động đậy, hai tay nắm lại nhẹ nhàng dùng sức, toàn thân trên dưới lập tức có những tiếng gân cốt vang lên rắc rắc, tay áo và mái tóc xóa chợt theo đó rung lên, ánh mắt xem thường nhìn xung quanh, uy thế ngạo nghễ tăng cao. Cùng lúc đó, phía xa truyền đến hai tiếng gào thét trầm thấp ngân dài...

- Lại giống như lời Thủy Hàn Tử đạo hữu nói, ta đáp ứng...

Nguyệt Huyền Tử buột miệng nói ra, lại chăm chú nhìn Lâm Nhất nói:

- Nếu như Lâm đạo hữu thua, phân phát năm đại trưởng lão, giao ra chí bảo Hạo Thiên...

Lâm Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn trời cười ha hả. tuy nhiên ngay lập tức, bóng dáng của hắn chậm rãi phai đi.

Thấy thế, Nguyệt Huyền Tử hơi ngẩn người ra. Lại vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng "Ầm...” cùng với một tiếng rên thảm. Hắn thầm hô không ổn, há mồm phun ra pháp bảo, thân hình lóe lên lại trốn đến ngoài mấy trăm trượng. Khi nhìn lại, hắn trợn mắt há hốc mồm...

Thủy Hàn Tử đột nhiên bị tấn công ngang bay ra ngoài, toàn thân có ánh sáng chớp hiện không ngừng. Hắn căn bản không kịp ứng biến, đã bị một long ảnh màu xanh phá không lao ra hung hăng đánh trúng phía sau lưng. Nó bị ép phải gia tăng pháp lực hộ thể, đối phương lại như bóng với hình với thế không thể đỡ.

- Rắc rắc...

Thủy Hàn Tử đang luống cuống tay chân, muốn thi triển độn pháp cũng không được. Long ảnh với thế tới hung bạo mạnh mẽ lại nhanh như tia chớp, đột nhiên hóa thành đôi nắm đấm thép, từng quyền đập nát pháp lực hộ thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play