Lâm Nhất ở ngọn núi cô độc trong Thiên môn, cách đại điện Cửu Châu năm trăm dặm. Tình hình nơi này có thể nói là gần ngay trước mắt. Cho đến lúc này hắn hiện thân, chẳng qua muốn xem đức hạnh của đối phương. Hắn có ý định để phân thân Long tôn ở lại, chính là muốn ứng đối với rất nhiều thị phi hỗn loạn.
Dư Hằng Tử bận việc.. đi lại khắp nơi, một là tăng cao tên tuổi của Cửu Châu môn, hai là thám thính các tin tức trong giới. Hắn mượn cơ hội lung lạc các nhà, cũng nói ra các nhà cùng tiến và lợi ích chung. Làm cho Qua Linh Tử cùng Thành Nguyên Tử bỏ đi suy nghĩ dựa vào ngoài giới, lại để tránh bị người ta sắp xếp. Về phần tung tích chí bảo Hạo Thiên, tạm thời không thích hợp tuyên dương, chờ một thời gian khác.
Tuy nhiên, Dư Hằng Tử làm vậy đã đẩy Cửu Châu môn lên đầu sóng ngọn gió. Đây cũng là dụng ý thật sự của cái hắn gọi là tự chủ trương. Nếu muốn dung nhập tiên minh trong giới, chắc chắn sẽ bị khắp nơi nghi ngờ cùng chất vấn. Chỉ có cường giả chân chính mới có quyền được nói chuyện. Nhưng ngươi có ngang dọc, ta có tách nhập, tám Tiên Vực lớn trong giới từ lâu đã không đoàn kết, hơn nữa còn có người âm thầm quấy phá...
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát hai người ngoài trăm trượng. Sau một lát, hai hàng lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, trầm giọng nói:
- Các ngươi đại náo sơn môn, sỉ nhục đệ tử của ta, ép người khác mang tiếng muốn làm gì thì làm, đúng là thật to gan!
- Ngươi dám đối địch cùng Tiên Vực trong giới ta...
Thủy Hàn Tử trừng mắt một cái.
Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, khinh thường mắng:
- Phi! Cửu Châu môn ta cùng Hành Thiên môn giống như cây liền cành, càng cùng ba nhà Tiên Vực Tuế Phá, Tinh Mã và Thủy Phủ qua lại thân thiết. Hai người ngươi có gì có thể đại diện trong giới để nói chuyện? Các ngươi đã dám tới cửa khiêu khích, lại đừng né tránh nữa...
Thủy Hàn Tử biến sắc, nhất thời nghẹn lời. Ba nhà Tiên Vực qua lại thân thiết cùng Cửu Châu khi nào, vì sao hắn chưa từng nghe thấy? Nếu đúng như lời đối phương nói, tám nhà Tiên Vực đã quá bốn nhà, vậy lý do trước đây thật sự không cần dùng nữa.
Nguyệt Huyền Tử khẽ nhíu mày, nói tiếp nói:
- Xem ra, trước mặt chính là Lâm đạo hữu! Trên người ngươi mang chí bảo Hạo Thiên chắc hẳn không thể nghi ngờ, năm vị trưởng lão Hợp Thể này đến từ ngoài giới còn có nhân chứng...
Lâm Nhất đột nhiên ngửa đầu cười nói:
- Ha ha! Nhân chứng ở đâu? Lại là lão già Thành Nguyên Tử kia sao? Lần trước ta để lại cho hắn một mạng, đã là nể tình lớn rồi. Có thể thấy được có người muốn chết, thật sự ngăn cản cũng không ngăn cản được...
Lời hắn vừa nói ra, uy thế Hợp Thể hậu kỳ dồi dào lại phát ra, nhìn về phía đối phương lạnh giọng quát:
- Thiên hạ này có ai biết tung tích của bảo vật Hạo Thiên? Ai lại có can đảm đứng ra làm chứng chỉ vào Lâm mỗ? Là ngươi, hay là ngươi...
Giờ phút này, tất cả mọi người trên dưới sơn cốc đều xúc động trước khí thế uy vũ và lời lẽ đầy khí phách của Lâm Nhất.
Xuất Vân Tử rụt cổ lại, bất đắc dĩ thở ra một hơi. Một người trước kia từng là tiểu bối Luyện Khí, bây giờ trở thành Hợp Thể hậu kỳ vượt qua mình, bảo người ta làm sao chịu nổi! Cũng may mình là người có kiến thức sáng suốt! Người đời này, có thể không có vận khí tốt, nhưng không thể không có một đôi mắt tốt...
Đôi mắt đẹp của Tiên Nô trong như nước, gương mặt vẫn tươi cười. Tuổi của sư phụ chắc cũng tương tự mình, nhưng khi đối mặt với vòng vây chặt chẽ, bao giờ cũng tùy ý hào hiệp như vậy, khiến người ta có cảm giác yên tâm cũng có chỗ dựa vào...
Trước đại điện, hơn mười vị trưởng lão Luyện Hư ngơ ngác nhìn nhau, không ngừng trấn an, mỗi người lập tức cảm thấy có tự tin. Bọn họ sớm nghe nói thái thượng trưởng lão không đơn giản, ai có thể ngờ được hắn thế mà lại là tu vi Hợp Thể hậu kỳ? Cho dù không có năm vị cao nhân ngoài giới tới trợ giúp, chỉ dựa vào một mình Lâm trưởng lão lại co stheer ra sức bảo vệ Cửu Châu môn không việc gì!
Đối mặt với tình hình như vậy, huynh đệ Đồng gia cùng Thiên Lang lại không cho là đúng. Người nào đó nhìn như vô hại, thật ra rất khó đối phó, thủ đoạn lại độc ác! Hai lão già này lại tự cầu nhiều phúc đi! Cửu Châu môn dĩ nhiên có năm vị Hợp Thể trưởng lão, không thể nhiều hơn được...
Trên đỉnh núi bên cạnh, ánh mắt Bách Lý Xuyên xuyên qua không trung nhìn về phía trong sơn cốc hai bên, lại từ trên thân mỗi đệ tử đang chà xát hai tay nhìn tới bóng người trên cao kia, khó có thể tin nổi, lắc đầu lẩm bẩm:
-... Uy thế tương đương với hai vị tiền bối, dường như còn hơn một chút... Lâm đạo hữu đã là tu vi Hợp Thể hậu kỳ rồi sao? Trước sau chẳng qua chỉ một trăm năm mươi năm, làm sao làm được chứ?
Cấm pháp ngăn cản lại cộng thêm tu vi có hạn, hai mẹ con bên cạnh Bách Lý Xuyên không nhìn ra một nguyên nhân, chỉ nghe hắn lẩm bẩm. Bách An kinh ngạc kêu lên một tiếng, hỏi:
- Phụ thân! Người kia có tướng mạo trẻ tuổi giống như ta vậy, đúng là cao nhân Hợp Thể sao?
Bách Lý Xuyên có chút mất mát, tùy ý đáp:
- Một lần bay lên trời, không chỉ như vậy...
Hắn lập tức thoáng ngẩn người ra, quát lên:
- Không được vô lễ! Ta đã sớm căn dặn với ngươi, đó là Lâm tiền bối...
Quý Tử lấy tay che ngực, trên gương mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. nàng thân là tu sĩ Kim Đan, hiểu rõ một cao nhân Hợp Thể có ý nghĩa như thế nào. Tiếng nói chuyện của hai người truyền đến, tâm tư nàng thoáng động, vội vàng nói tiếp:
- Tiên sinh! Không ngại để cho Tiểu An xưng hô chú cháu với Lâm tiền bối được không?
Bách Lý Xuyên vuốt râu do dự một lát, có chút khó xử nói:
- Tuy nói hai bên nhất mạch đồng nguyên, lại có giao tình mấy trăm năm, nhưng điều này...
Hắn hơi do dự, lại nói:
- Đừng để cho Lâm đạo hữu coi thường, sau này hãy nói!
Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều thầm hiểu ý nhau...
Trên không trung, hai bên đang giằng co.
Hai người vốn chuẩn bị trước khi đến, bây giờ dần dần rơi vào thế hạ phong, thực sự khiến người ta không kịp chuẩn bị. Thủy Hàn Tử còn muốn tranh chấp, Nguyệt Huyền Tử lại ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Nếu Lâm đạo hữu khăng khăng làm theo ý mình, hai người chúng ta chỉ có trở lại triệu tập các nhà đến đây đòi một công đạo...
Lâm Nhất hừ một tiếng, mang theo khí thế bừa bãi nói:
- Đại náo sơn môn, sỉ nhục đệ tử của ta tội chưa hết lại muốn đi...
Hắn còn chưa nói dứt lời, năm người trước đại điện đã chạy như bay lao ra ngoài, trong chớp mắt đã bao vây trên không trung trong phạm vi trăm dặm. Lão đại Đồng gia còn phấn chấn kêu lên:
- Đóng cửa đánh chó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT