Một ngọn núi, hai gian động phủ.

Ở giữa ngọn núi, Lâm Nhất vẫn ngồi ở trước cửa nhà mình, lặng lẽ uống rượu. Dưới ngọn núi này. Hoa Tưởng Dung chỉ có bóng dáng một người!

Rượu Mộ Vân giấu đã không còn. Nàng không muốn nhàn rỗi, ở trên sườn núi trước động phủ loay hoay với hoa hoa cỏ cỏ. Theo pháp quyết nàng bấm động, các loại hoa lạ từ dưới đất chui lên. Qua vài ngày, phạm vi hơn mười trượng đã có ngàn hoa khoe sắc thắm, mùi thơm tỏa rả bốn phía!

Sườn núi thay đổi dáng vẻ! Các bụi hoa tranh nhau khoe sắc thắm. Thỉnh thoảng Mộ Vân bước đi thong thả, khi thì nhíu mày, khi thì hái một bông hoa lên chóp mũi khẽ ngửi, khi thì ôm đầu gối ngồi xuất thần, nghiễm nhiên là một nữ tử điềm tĩnh đủ hiền thục! Nàng sẽ kiễng chân nhìn lại, ánh mắt chứa thâm tình; cũng sẽ cười một mình, trong lòng có cảm giác đặc biệt khác lạ.

Cho ngươi, ngươi không cần! Muốn thì nhất định phải mất đi! Đây cũng là số mệnh khó có thể trốn thoát...

Mộ Vân đi tới trước một gốc Thược Dược, khe khẽ thở dài một tiếng, yếu ớt lẩm bẩm:

- Người phàm xem ngươi là đóa hóa hiểu lòng người, ngươi có thể hiểu ta không...

Nàng quay đầu lại liếc nhìn, khẽ nói lại:

- Ngươi có hiểu hay không cũng phải nghe ta nói...

Một nữ tử quyến rũ động lòng người lẩm bẩm ở trong bụi hoa. Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm vào đóa hoa tuyệt đẹp:

- Trong kết giới động thiên này nhìn linh động như nước từ trên núi chảy xuống cây cỏ sinh sôi nhưng lại có rất nhiều khuyết điểm! Ngày đêm lẫn lộn, bốn mùa không rõ, không có chim bay cá nhảy, càng nhìn không thấy bầu trời sao. Ngay cả người kia mà cũng ngây ngốc vô tình...



Vẻ mặt nàng uyển chuyển dịu dàng, lại giống như một nữ tử tịch mịch đang thương cảm trước thế gian, khẽ nói, lại mang theo một tia thần thức bay lên, chỉ muốn để cho người nào đó nghe được rõ ràng.

- Ta biết sau khi ngươi thấy tranh cuộn lại thích người trong bức họa! Từ đó về sau, trong mắt của ngươi chỉ có trăng sáng, lại bỏ quên sao mọc khắp trời! Trăng sáng tuyệt đẹp lại chiếu khắp vạn vật...

Hai tháng qua, Lâm Nhất trước sau canh giữ ở trên vách núi đá trước cửa, giống như bức tượng gỗ vậy. Sau một hồi lâu, hắn mới có thể nâng hồ lô Tử Kim trong tay lên uống một ngụm nhỏ. Sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, trong lòng u sầu vẫn không hề theo rượu mà chậm rãi vơi bớt.

Hai huynh đệ La gia lại tới vài lần, tự cảm thấy không thú vị, số lần xuất hiện càng lúc càng ít. Tuy nhiên, hai người này bị La Hận Tử chửi mắng vài câu, không nhịn được lại oán trách một trận về chuyện của Mộ Vân, còn dẫn tới một vài người ngoài biết được chuyện của La gia.

Lúc La Hận Tử còn trẻ là một mỹ nhân! Nàng cùng gia chủ hiện tại của La gia La Thanh Tử vốn là đôi đạo lữ song tu ân ái, lại vì các loại nguyên nhân nên mỗi người đi một ngả.

Có người nói La Thanh Tử rất coi trọng con cháu truyền thừa. Bản thân đạo lữ trước sau không có con làm cho hắn rất không cam lòng, lại ngầm nạp mấy nữ tu nhưng bị La Hận Tử giết hết, hai người vì vậy mới trở mặt!

La Hận Tử hành sự liều lĩnh, ngần có ý hối hận, liền muốn quay về. La Thanh Tử trong lúc cơn thịnh nộ qua đi thì nản lòng thoái chí, chuyên tâm tu luyện tiên đạo không tiếp tục để ý tới tình yêu nam nữ nữa.

Sau đó, tính tình La Hận Tử thay đổi lớn. Nàng lập kết giới trông coi phía sau núi, La Thanh Tử cũng không bước vào được nửa bước!

Còn nữa, La trưởng lão căm hận nhất là nam nhân đứng núi này trông núi nọ...

- Thích một người thì luôn muốn nắm cho thật chặt, cuối cùng vẫn mất! Chờ hiểu rõ đạo lý này thì đã quá muộn, mọi thứ đều thay đổi! Không bằng đặt thiên hạ ở trong lòng, mặc cho hắn đi, lại giống như ta đối với ngươi, ngươi đối với nàng, lại phải xem cuối cùng thế nào...

Giọng nói bay tới, Lâm Nhất nhắm mắt bịt tai.



- Trăng sáng thần thánh xa không thể thành. Cần gì phải tự mình đa tình! Người tốt ở chỗ tự hiểu lấy mình...

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, giơ hồ lô rượu trong tay lên.

- Chúng ta ở chung nhiều ngày, lại đã... lại không bằng một người trong bức họa! Gương mặt và tài hoa của ta so với Vũ tiên tử thế nào? Ngươi chung quy sẽ không để ý tới thân phận tiên tử của người ta mới...

Một ngụm rượu chưa uống vào, Lâm Nhất không nhịn được lạnh giọng quát:

- Câm miệng! Chúng ta chẳng qua là bèo nước gặp nhau, tại sao phải gửi gắm tình cảm? Ta không chịu nổi...

Hắn còn chưa nói dứt lời, người trong bụi hoa đã không nhường nói tiếp:

- Nữ tử từng thích ngươi, có thể có nguyên nhân sao? Nữ tử làm cho ngươi cuồng dại không thay đổi, có thể có nguyên nhân sao? Bây giờ ngươi lại vì Vũ tiên tử mà thần hồn điên đảo, có thể có nguyên nhân à? Ta với ngươi ít nhất lấy rượu kết duyên, lấy chân thành đối đãi, còn chưa đủ sao...

Lâm Nhất hừ một tiếng, không lời chống đỡ. Sau một lát, trong lòng vẫn lo lắng. Hắn lại liếc nhìn về phía xa, lập tức phất tay áo lên, bay về phía sơn cốc bên trái.

Trên sườn núi, Mộ Vân vẫn hướng về phía bụi cây Thược Dược kia khẽ nói:

- Nghiệt duyên kiếp trước, kiếp này trả lại! Thật sự như vậy sao...

Nàng khẽ than thở, ngước mắt nhìn về phía bóng lưng đi xa kia, âm thầm suy nghĩ. Sau một lát, La Nghĩa bay tới, mang theo vẻ mặt lấy lòng gọi từ xa:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play