La Duy trừng mắt một cái, giận không kìm chế được. Hắn hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Kẻ cuồng vọng! Hôm nay ta cam lòng bị trừng phạt, cũng phải thay trời hành đạo một lần...

La Nghĩa cũng là tư thế lòng đầy căm phẫn, hai huynh đệ cùng chung mối thù. Theo lời đồn đại, Mộ Vân dịu dàng nhàn thục thiếu chút nữa đã tự vẫn đều do người này ban tặng. Đệ tử ngoại môn này nhìn dáng vẻ thành thật, thật ra là mặt người dạ thú. Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, trước đây đúng là nhìn nhầm rồi!

Lâm Nhất không nói thêm gì nữa, giơ tay cầm một vò rượu còn lại, lặng lẽ uống lên. Trong mắt hắn dần dần càng thêm lạnh lẽo...

Ngay vào lúc này, một bóng người màu xanh bay lên, ngăn cản ở trước mặt hai huynh đệ, lên tiếng cầu khẩn nói:

- Hai vị sư huynh bớt giận! Tranh chấp như vậy nữa sẽ rước lấy trưởng bối trách phạt không nói, uổng công tăng thêm chuyện cười mà thôi...

La Duy vỗ ngực, cao giọng nói:

- Chung quy phải có người rút dao tương trợ...

La Nghĩa phụ họa theo:

- Mộ Vân sư muội cam tâm chịu nhục là không được...

Mộ Vân đúng lúc xuất hiện, khóe mắt đẫm lệ, yếu ớt ngoái đầu nhìn lại, ngược lại mang theo lời cầu khẩn thảm thiết:

- Trong sạch đã không còn, tiểu muội chấp nhận số mệnh! Vẫn mong hai vị sư huynh đừng nên sinh sự nữa...



- Chuyện này...

Vẻ mặt La Duy kinh ngạc, tức giận vì nàng không tranh, nàng bất hạnh, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi! Hắn liếc nhìn huynh đệ của mình, đối phương nhún vai, dáng vẻ đều hết nói được rồi. Hắn thở dài một tiếng giống như trách trời thương người, nói:

- Tiểu sư muội! Đừng để mình phải chịu oan ức, bất cứ việc gì có sư huynh ta...

Mộ Vân ừ một tiếng, ta cầu ta lấy dịu dàng lại thêm quyến rũ! Hai huynh đệ chỉ cảm thấy trong lòng rung động, gần như khó có thể khống chế. Chỉ có điều, nàng vẫn ngăn cản ở trước mặt không đi, rõ ràng thấy được ý muốn che chở cho người kia!

Ôi! Hoa tươi cỏ non này đều bị heo gặm rồi! Sớm biết như vậy, cần gì phải giả vờ phong nhã, tiên hạ thủ vi cường mới là tất yếu của đại đạo! La Duy nặng nề thở ra một hơi, giả vờ thận trọng khoát tay nói:

- Tiểu sư muội không được khinh thường mình, huynh đệ ta cách một ngày sẽ tới cùng sư muội! Nhận biết người không rõ sẽ hại người hại mình đấy! Hãy nhớ kỹ!

Hắn nhìn về phía Lâm Nhất quát lên:

- Trong lòng còn dám sinh ra tà niệm thì ta sẽ kiên quyết không tha cho ngươi! Hừ!

Hắn vung tay áo một cái, hiên ngang rời đi. Sau đó La Nghĩa rời đi, chua ngoa ném ra câu tiếp theo:

- Xem như không quen biết ngươi...

Hai huynh đệ La gia phô trương thanh thế đến, mất hứng ra về. hai người bọn họ từng chứng kiến qua thân thủ của Lâm Nhất, tất nhiên biết mình không chiếm được lợi ích ngay, trấn an lòng người đẹp là đủ vậy!

Mộ Vân nhìn hai người kia đi xa lại hờ hững xoay người lại.

Rượu của Lâm Nhất không còn, bình rượu cũng mất. Sát khí ẩn hiện quanh người hắn, một người thất thần nhìn về phía bàn tay trống rỗng.



Mộ Vân chậm rãi bay đến trên tảng đá lớn trước động phủ, nhẹ nhàng thả hai vò rượu xuống. Nàng thoáng do dự, lẩm bẩm:

- Đất lại mang theo vạn vật, ngũ hành mới!

Nói xong, nàng xoay người rời đi, con nói:

- Căn bản của ngũ hành là lấy âm dương làm gốc. Đây là ghi trong sách cổ, vô ý nhận được, vẫn chưa rõ ý của nó...

Lâm Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt đã không thấy bóng người. Hắn không nhịn được hừ một tiếng, khó chịu thở ra một hơi. Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm. Nàng cứ nhất quyết muốn cho tất cả những người khác biết chuyện uất ức này là tính làm gì? Nếu muốn hại mạng của ta thì đã sớm có thể làm được thuận lợi, làm sao phải tốn nhiều trắc trở như vậy...

Chờ thêm một tháng sau tới Vân Nhai Luận Pháp, xem tình hình lại rồi hành sự! Nếu thật sự không như mong muốn, vậy không làm đệ tử ngoại môn La gia này cũng được!

Lâm Nhất tâm sự nặng nề vung tay áo vẫy một cái. Bình rượu ngoài xa vài thước đã ung dung bay đến trên tay. Hắn mới vỗ lớp bùn chắn bên ngoài, không khỏi dừng lại. Không hiểu sao ý niệm theo tâm tư lưu chuyển, lập tức hóa thành pháp lực xuyên qua ngón tay. Lớp đất bùn cùng giấy dầu bịt trên miệng bình dần dần phong hóa cũng biến mất ở trong hư vô với tốc độ mắt thường có thể thấy được...

Không chú ý tới uống rượu, Lâm Nhất khẽ nhíu mày. Dưới cơ duyên xảo hợp, xem như là từ trong Ngũ Hành Chính Nguyên lĩnh ngộ ra được một pháp thuật nhỏ. Hắn vốn tưởng rằng bình rượu cũng sẽ theo lớp bùn biến mất, lúc này lại hoàn hảo không tổn hao gì. Đây là nguyên nhân nào?

Đất mang theo vạn vật, ngũ hành mới. Căn bản của ngũ hành lấy âm dương làm gốc...

Trong lúc vô tình, mười sáu chữ này xuất hiện ở trong đầu của Lâm Nhất. Trong các loại nghi ngờ có liên quan đến Ngũ Hành Chính Nguyên, nguyên nhân chính là đoạn văn này trở nên rõ ràng, sau khi có chút lĩnh ngộ thì giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời...

Vẻ mặt Lâm Nhất hơi ngạc nhiên, không nhịn được mà rơi vào trong trầm tư. Khi Mộ Vân rời đi đã cố ý để lại một đoạn văn. Nhìn như vô cùng đơn giản nhưng lại là chỗ tinh túy trong Ngũ Hành Chính Nguyên. Không phải là người am hiểu sâu về ngũ hành thì không lĩnh ngộ được!

Nữ tử kia là mượn cơ hội chỉ điểm cho mình, tốt hơn còn tùy tiện mở miệng ra như vậy? Nàng chỉ là một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, sao có cảnh giới cao thâm như vậy? Tuy nhiên, trong lời nói của nàng cũng không có sơ hở. Còn đây là sách cổ ghi, vô ý nhận được...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play