Tiếu Quyền Tử rơi vào trong sơn động, quay người cười khổ nói:
- Lâm đạo hữu.
Lâm Nhất theo sau, hai chân rơi xuống đất, đảo mắt nhìn xung quanh, sơn động cao thấp nhất khoảng một trượng, cao hai trượng, còn có dấu vết mới đục ra, cảm giác khá nhẹ nhàng thoải mái, có chút vắng vẻ. Hắn tiện tay hạ một đạo cấm pháp, lúc này mới lạnh lùng đến gần Tiếu Quyền Tử nói:
- Lúc trước ngươi biết rõ Lôi Thiên sẽ ra tay trêu đùa, vì sao không báo trước, suýt chút nữa gây nên đại họa. Mà vừa rồi, ta cùng Lôi Thiên tranh chấp, ngươi chỉ núp trong bóng tối xem náo nhiệt, muốn đi tìm cái chết sao?
Có thần hồn cấm chế tồn tại, Lâm Nhất đối với nơi ẩn thân của Tiếu Quyền Tử khá rõ ràng. Hắn quay về nơi đây cùng Lôi Thiên tranh chấp, muốn mượn tên gia hỏa này vào thời điểm mấu chốt tới giải vậy, nếu Tiếu Quyền Tử không hiện thân, nói không chừng hắn có thể mất mạng.
Tiếu Quyền Tử không nghĩ tới tâm tư của mình bị người ta nhìn thấu, thân thể cong xuống, cẩn thận phân trần:
- Lúc ấy ta cũng không may mắn thoát khỏi mà…
Ánh mắt gã ngước lên, lại nhanh chóng nói:
- Lấy công chuộc tội, Lâm đạo hữu thấy ta vì ngươi tìm động phủ này thế nào?
Nói xong, Tiếu Quyền Tử đưa tay ra hiệu:
- Nơi đây nguyên khí nồng đậm, chính là nơi bế quan tu luyện rất tốt, lúc đầu là chỗ riêng của ta…
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, Tiếu Quyền Tử lại nói tiếp:
- Động phủ này mặc dù đơn sơ, nhưng lại gần thủy lâu đài, nếu tiên tử giá lâm có thể thấy tiên nhân, dù sao cũng tốt hơn vị Lôi tiền bối kia ngồi si ngốc một mình nơi đó.
Tên Tiếu Quyền Tử này mặc dù trong ngoài không đồng nhất, lại có ánh mắt cực tốt. Thính Vũ Tiểu Trúc có Lôi Thiên ngồi đó không đi, lại có người khác đến lưu lại, ở đó có tranh chấp là không thể tránh khỏi. Bây giờ thủ nơi này không chỉ tránh né thị phi, còn có thể lưu ý được tình hình xung quanh, biện pháp này không tệ.
Lâm Nhất quay người quan sát, Trúc Hải cùng Thính Vũ Tiểu Trúc nhìn khá rõ.
Trong lòng Tiếu Quyền Tử dừng lại một chút, mắt nhìn bóng lưng Lâm Nhất, chần chừ nói:
- Ta cùng ngươi cũng không thâm cừu đại hận, không biết hồn cấm có hạn định đến khi nào?
Hai tay Lâm Nhất chắp sau lưng, nhìn chăm chú Thính Vũ Tiểu Trúc, xa xôi nói:
- Dựa theo quy củ của ta, người có dụng ý khó dò ít nhất phải giam cầm ngàn năm.
Lúc trước cũng muốn đổi động phủ mà thôi, có cần độc ác như vậy không? Một tên tiểu bối tu vi Luyện Hư quái dị, lại có quy củ giam cầm người khác ngàn năm, thật sự xem mình là gia chủ La gia sao? Tiếu Quyền Tử không cam lòng, thầm hô một tiếng không may, lắp bắp nói:
- Ngươi từng hứa hẹn sau này sẽ giải bỏ cấm pháp, bay giờ qua năm sáu năm rồi.
- Vậy thì ủy khuất cho ngươi rồi.
Lâm Nhất quay người nhìn Tiếu Quyền Tử, từ tốn nói:
- Trước là do ngươi mua dây buộc mình, giờ lại chần chừ, trách ta sao?
Đối phương vội lắc đầu nói không dám, hắn trầm giọng nói:
- Ta sẽ không cấm ngươi ngàn năm, tuy nhiên mọi việc có thể một lần, có thể hai lần nhưng không thể ba lần, ngươi còn tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
…
Bên trên tảng đá vuông trước Thính Vũ Tiểu Trúc, Lôi Thiên tò mò ngẩng đầu nhìn lên, Tiếu Quyền Tử quay lại, tiểu tử kia lưu lại trên ngọn núi cao ngàn trượng.
Hừ, một tên tiểu bối cũng dám có ý đồ không an phận?
Sau khi khinh thường lại có chút tức giận, Lôi Thiên thật muốn cho tên tiểu tử kia chút khổ sở, lập tức lắc đầu coi như thôi.
Người La gia năng lực có hạn, Lôi mỗ ta là người hẹp hòi sao? Chỉ vì ngưỡng mộ tiên tử mà đến, hăng quá hóa dở.
…
Một gốc cây tùng già che nửa cửa động, sương mù nhàn nhàn mờ mịt không ngớt. Một trận gió mát tản mát, khiến cành lá lay động, Lâm Nhất tĩnh tọa bên trong chậm rãi mở mắt, yên lặng quan sát.
Phía trên khe núi to lớn kia, Trúc Hải như sóng, mưa bụi bao phủ, phong cảnh thê lương. Hai gian nhà cỏ cùng một gian thảo đình, mây mù keo đến chập chờn như có như không, giống như một bức tranh thủy mặc, ý cảnh bất tận.
Chẳng qua trong thảo đình thiếu một vị tiên tử, chỉ có người trên bức họa tịch mịch nhìn về nơi xa, không biết có thể nghe được tiếng gió, tiếng mưa.
Lâm Nhất khẽ thở dài, ánh mắt rơi vào mảnh đá vuông bên ngoài tường rào, một người mặc áo bào trắng đang trông mong, trên mặt còn mang theo nụ cười xem thường.
Thấy thế, Lâm Nhất xì một tiếng, đúng là phá hư phong cảnh mà. Tên Lôi Thiên kia dù chưa đến gây phiền phức, nhưng từng thời khắc luôn nhớ hắn.
Mí mắt Lâm Nhất cụp xuống, nhìn Bách Thảo bồ đoàn dưới thân, lại lấy ra hai khối Tiên Tinh, tiếp đó hành công thổ nạp. Từng thời khắc chờ đợi như thế cũng không trở ngại việc hắn tu luyện, cái gọi là ngoại môn đệ tử phòng thủ, chỉ qua loa cho xong thôi. Mà vị La trưởng lão kia từng nói, bên ngoài cấm địa hắn tùy ý đi lại.
Trong chớp mắt, thời gian trôi qua hai năm, Lôi Thiên còn không biết mệt mỏi suy nghĩ về cấm pháp La gia, vẫn không thấy tiên tử giáng xuống. Thính Vũ Tiểu Trúc, phong cảnh vẫn như cũ.
Một lần nữa từ trong tĩnh tọa tỉnh lại, Lâm Nhất có chút mất mát lại có thêm một chút an ủi. Một tia khí thế kỳ dị trong cơ thể, chưa biết rõ ràng nó là gì, lại gọi là thần lực, dần dần khôi phục như ban đầu, cũng từ Bách Thảo bồ đoàn kế tục chậm rãi đạt được. Một thời gian nữa, có thể thi triển ra một bước thiên địa chân chính.
Ngoài ra, có Bách Thảo bồ đoàn tương trợ, nguyên khí bốn phía nồng đậm, Đạo Tôn Luyện Hư hậu kỳ càng ngày càng viên mãn.
Tu vi có chút tiến bộ, vị Vũ Tiên Tử kia sao còn chưa có động tĩnh gì chứ?
Lâm Nhất nhìn về phía Thính Vũ Tiểu Trúc dưới ngọn núi, thoáng khẽ giật mình.
Lôi Thiên chưa từng rời đi nửa bước, lúc này không thấy tăm tích, vị Lôi thiếu chủ kia đi đâu rồi?
Trong lòng Lâm Nhất nghi hoặc, tiện tay triệu hồi cấm pháp bốn phía, mới nhớ tới nhìn lên, một bóng người màu xanh bồng bềnh mà tới, trong tay cầm một đám hoa trắng nhỏ li ti, mừng rỡ nói:
- Sư huynh, Tinh Vân Thảo ngàn năm nở hoa, lại kết trái…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT