Thấy được cuốn tranh năm đó đưa cho Kỳ Nhi, Lâm Nhất không ngồi yên được.

Lai lịch chuẩn xác của cuốn tranh này, tạm thời không thể nào biết được chủ nhân Thính Vũ Tiểu Trúc có phải là Kỳ Nhi hay không, chỉ khi gặp nhau mới biết rõ. Mà một đệ tử nhập môn không lâu đừng nói tiếp cận tiên tử, sợ nhìn một chút cũng khó mà đạt được.

Chuyện này biết làm thế nào? Hắn nhớ kỹ có người nhắc qua Vũ Tiên Tử muốn trở về một chuyến, vì thế Lôi gia thiếu chủ trông coi Thính Vũ Tiểu Trúc mấy năm không đi, vì sao ta lại không?

Có điều khi lần nữa Lâm Nhất đến trước khe núi, tâm cảnh theo sương mù bốn phía tràn ngập rung chuyển, Vũ Trúc Thanh Thanh, mưa bụi tí tách, tựa như trăm năm tình sầu quấn quanh, nhất thời cắt không đứt lại thêm mấy phần phiền não.

Tu Tiên tu chính là cô quạnh, đắc đạo có được là cô đơn cùng tịch mịch.

Người đời này nếu giống như vợ chồng Lưu Tiên Nhi nhà trọ Thiên Ngọc, sớm chiều có nhau, còn gì bằng.

Trong lòng Lâm Nhất lo lắng, bước vào trong ngách nhỏ, chậm rãi xuyên qua tầng mưa trúc. Xa gần có vô số đạo thần thức quét tới, hắn không hề hay biết, theo bản năng biến mất pháp lực quanh thân. Lúc này, hắn giống như một người phàm bình thường, trong mưa bụi sương mù tìm ra những năm tháng thất lạc.

- Hả? Tên tiểu tử này lại tới, sao ta không phát giác?

Không bao lâu sau, có người kinh hô một tiếng, Lâm Nhất chậm rãi ngừng bước chân. Bên trong Vũ Trúc xanh tươi, phạm vi mấy trăm trượng Thính Vũ Tiểu Trúc xuất hiện trước mắt, vẫn ẩn trong mây mù như trước, vắng vẻ khó lường như có như không.

Phía trên tảng đá vuông ngoài hàng rào, Lôi Thiên một thân áo trắng, tay cầm ngọc giản yên lặng xuất thần. Lâm Nhất đến khiến y hiếu kỳ vô cùng. Tên tiểu tử này eo buộc hồ lô rượu, trước mắt nhìn rõ ràng nhưng trong thần thức lại không nhìn rõ thân ảnh. Thật cổ quái!

- Tiểu tử, ngươi thi triển Ẩn Thân Thuật à? Sao có thể trốn được thần thức của ta?

Lôi Thiên từ tảng đá chậm rãi đứng lên, trong giây lát ngăn phía trước Lâm Nhất ba trượng, y ngự không mà đứng, vênh váo hung hăng.

Lâm Nhất nhìn Thính Vũ Tiểu Trúc ở phía trước, lên tiếng nói:

- Phòng có người đánh lén, không thể không lưu ý. La gia pháp thuật huyền diệu, người ở ngoài sao có thể biết được...

Trong lúc vô tình, hắn thúc đẩy Ẩn Long Quyết, vậy mà có thể giấu giếm được tên Lôi Thiên này, có thể thấy được cao hơn gửi hồn Ẩn Thân Thuật một bậc. Mà trong mắt đối phương, hắn là đệ tử La gia, dùng vài lời biện hộ cũng dễ dàng.



- Ha ha! Ngươi ngã một lần đã khôn hơn một ít rồi, nếu ta muốn trêu cợt, sao ngươi có thể trốn được chứ?

Lôi Thiên xem thường cười nói, chậm rãi dừng trên mặt đất.

Lâm Nhất lùi về sau hai bước, mày nhíu lại, vẻ mặt sợ hãi, cái tên thiếu chủ Lôi gia này không phải là thứ tốt lành gì, cẩn thận một chút mới tốt.

Lôi Thiên thấy Lâm Nhất cẩn thận như vậy chỉ cười ha ha hai tiếng. Y thu hồi ngọc giản trong tay, cảm xúc nói:

- Ừm, pháp thuật La gia vượt bậc giới ngoại, Thiên La cấm càng thêm biến ảo. Ta ở nơi này suy nghĩ mấy năm, vẫn không thể tiến vào Thính Vũ Tiểu Trúc...

Nói xong con ngươi đảo một vòng, giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Ngươi hiểu được Thiên La cấm, không ngại lấy cuốn tranh ra cho ta chứ? Ta sẽ ban thưởng.

Mặc dù ta không hiểu Thiên La cấm nhưng lại có huyễn đồng nhìn thấu cấm chế trong thiên hạ, còn có Giải Long Quyết phá cấm không tồi. Chưa nhìn thấy chủ nhân của Thính Vũ Tiểu Trúc, ta sẽ không lấy đi cuộn tranh, ngươi đừng có mơ. Lâm Nhất liếc xéo, đứng ở phía xa một hồi, ngược lại hờ hững nói:

- Nơi này chính là cấm địa La gia, không dung ngoại nhân làm càn, mong rằng Lôi thiếu chủ giải quyết cho tốt.

La gia trưởng lão cũng phải cho y ba phần mặt mũi, từ khi nào một tiểu bối lại dám vô lễ như thế? Lôi Thiên nhìn bộ dáng Lâm Nhất, khinh thường lắc đầu, châm chọc:

- Tiểu tử, đừng không biết tốt xấu, có tin ta lại ném ngươi vào trong kia hay không?

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, lạnh lùng nói:

- Hừ, ta không tin.

Trên mi tâm hắn, hai đạo ấn ký hơi chớp động, quanh thân khí thế ngưng tụ, không chút sợ hãi nói:

- Ngươi uổng công là thiếu chủ Lôi gia, chỉ biết ỷ vào sức mạnh bản thân hiếp người yếu hơn, có bản lĩnh thì giết ta đi.

Một tiểu bối mà dám miệt thị y như vậy sao? Lôi Thiên sầm mặt quát lớn:



- Ngươi thật to gan.

Đúng lúc này, năm đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện bốn phía Thính Vũ Tiểu Trúc, trong đó Tiếu Quyền Tử vội nói:

- Lôi tiền bối, bớt giận... Lâm đạo hữu, khoan đã…

Lời còn chưa nói hết, thân hình lóe lên đến gần hai người đang tranh chấp, liên tục khoát tay khuyên bảo:

- Hai vị lại liều lĩnh, sẽ làm khổ đến ta.

Thật ra Tiếu Quyền Tử không muốn hiện thân, nhưng chuyện đã đến nước này, hắn không biết làm thế nào.

Thời điểm tên đệ tử này đi ra, Lôi Thiên hất cằm lên, thần sắc không thích nói:

- Tiếu Quyền Tử, ta hại ngươi khi nào? Lần trước không có ta nói giúp, La trưởng lão sẽ tha cho ngươi cùng Mộ Vân sao?

Tiếu Quyền Tử mày rậm mắt to, sớm mất đi khí thế uy nghiêm, trên mặt xuất hiện nụ cười nịnh nọt, liên tục chắp tay nói:

- Đa tạ Lôi tiền bối giúp đỡ.

Hắn lại chuyển qua Lâm Nhất, cả giận nói:

- Trong hai ba năm này, bất cứ lúc nào Vũ Tiên Tử tiền bối cũng có thể trở về, tuyệt đối không thể gây chuyện ở nơi này, hãy theo ta…

Hắn quay người đằng không mà bay lên, lập tức tay áo vung ra, bốn đệ tử khác cũng lần lượt biến mất không thấy tăm tích.

Vũ Tiên Tử thật sự muốn trở lại rồi sao? Tâm trạng Lôi Thiên thật tốt, nhất thời quên sạch chuyện không vui vừa rồi. Y đối với chuyện Lâm Nhất cùng Tiếu Quyền Tử rời đi làm như không thấy, vẫn đến bên tảng đá vuông ngồi khoanh chân, với chờ mong khoảnh khắc kia tới.

Lâm Nhất theo Tiếu Quyền Tử vượt qua Trúc Hải, trong giây lát bay tới một ngọn núi cao mấy trăm trượng. Dưới bóng thương tùng thấp thoáng, đúng là có giấu sơn động không lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play