Tiên Quáng La gia, chính là một trong ba cấm địa mà quản sự La Hận Tử nhắc đến. Hai cái còn lại, một cái cách tay trái năm trăm ngàn dặm ở Vân Nhai Ngọc sơn, còn trước đó mười vạn dặm là Thính Vũ Tiểu Trúc. Nghe nói, trong đó Vân Nhai Ngọc sơn là nơi tiền bối La gia giảng kinh luận đạo, mà Thính Vũ Tiểu Trúc có ý nghĩa gì hắn không biết được.
Đến nỗi môn quy La gia không có gì hơn là dạy dỗ tôn sư trọng đạo. Mà chức trách trông coi Tiên Quáng vẫn còn khá buông lỏng, chỉ cần canh giữ trước động phủ này, không đi xa là được.
Ngoại trừ cái đó ra, bên trong động phủ kết giới, không có phân chia ngày đêm, bên trong trăm vạn dặm chỉ vì xuân sắc hòa thuận vui vẻ.
Lâm Nhất tiện tay bối trí mấy đạo cấm chế, nhắm mắt tĩnh tọa nghỉ ngơi một lúc.
Ngồi xuống như thế thoáng chốc đã mười ngày, cũng không thấy gì khác thường, Lâm Nhất chậm rãi đứng lên, muốn trở về động phủ. Mà hắn còn chưa đứng dậy, lại có một bóng người bay đến gần, còn uy nghiêm cất giọng nói:
- Tiểu bối, kể từ hôm nay ngươi thuộc quyền quản lý của ta, không được lười biếng...
- Ầm...
Một tiếng vang trầm đục, người tới bị cấm pháp ngăn cản, xém chút bị quăng xuống núi. Ông ta có chút chật vật, không chịu được giận tím mặt, tức giận quát lớn:
- Trưởng bối đến cửa, tại sao ngăn cản? Làm càn!
Lâm Nhất nhíu mày, vẫn đem trận pháp mở ra một cửa vào. Bên ngoài mười trượng, một tên ngốc đứng đó không phải Tiếu Quyền Tử thì còn là ai? Xem ra hắn ta mới được chấm bãi bỏ hình phạt, lại tìm đến đây tỏ rõ uy phong.
- Hừ, trưởng lão quản sự đối với ta ưu ái có thừa, cho đến hôm qua mới tự tay đến thả ra. Các sư huynh không dám thất lễ liền vì ta an bài một việc thanh nhàn. Ngươi còn không dời khỏi chỗ này? Dưới núi còn có một động phủ....
Trong lúc nói chuyện, Tiếu Quyền Tử nhìn Lâm Nhất bên cạnh không quên dò xét bốn phía. Gã vênh mặt hất hàm sai khiến, xem như là nơi dừng chân của mình.
Mười năm sau này, nếu cứ dây dưa không rõ, tháng ngày không có cách nào trôi qua được.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, trong mắt lãnh mang chớp động, nhấc chân đi vào động phủ. Hai tay trong tay áo âm thầm bấm pháp quyết, cấm chế bốn phía lặng lẽ hoàn hảo như lúc đầu. Tiếu Quyền Tử thấy hắn e ngại tránh né, thừa cơ đi theo, dạy dỗ không buông tha:
- Vì sao không nghe phân phó? Nơi này đơn sơ, còn phải thu thập một chút mới có thể vào ở.
Nói là động phủ nhưng cũng chỉ có hai ba trượng, là một sơn động tầm thường mà thôi. Trong lúc nói chuyện, hai người một trước một sau đi vào.
Lâm Nhất chậm rãi xoay người, vẻ mặt không phân biệt được nói:
- Tiếu Quyền Tử, mọi thứ hăng quá hóa dở, thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt.
Tiếu Quyền Tử dẫm chân xuống, trừng to hai mắt một cái quát lên:
- Sao ngươi lại gọi thẳng tục danh trưởng bối như thế? Nên gọi một tiếng sư thúc mới đúng.
Tuy nói như thế nhưng gã vẫn cảm thấy bên trong động phủ này quá chật chội, muốn chui ra ngoài lại nói. Nhưng đúng lúc này, chợt thấy ống tay áo đối phương vung lên, bốn điểm ánh sáng như sao băng thoáng chốc phủ lên gã, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên biến đổi.
Ồ! Thật to gan, bên trong động phủ kết giới, dám ra tay hãm hại sư trưởng, không sợ kinh động đến người khác sao? Đây là tiểu bối bảo sao nghe vậy Luyện Hư sao?
Trong cơn tức giận, Tiếu Quyền Tử muốn tìm đường thoát thân, đã thấy mây mù lan tràn, thiên địa mênh mông, không biết đi nơi nào.
Trong động phủ chỉ còn lại một mình Lâm Nhất, đan chưởng của hắn nâng lên một đoàn tia sáng kỳ dị, trong đó ngũ sắc chớp động, sát khí hiện ra kỳ dị. Lúc đầu đây là Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận, sau khi tế luyện thu vào bên trong cơ thể, cũng không cần dựa thế thành hình, càng không cần dùng pháp quyết thôi động, vạn thiên hư thực biến ảo thu phát tùy ý, có thể đem thiên địa lục hợp hóa hỗn độn. Bây giờ chỉ cần nhẹ nhàng ra tay cũng có thể thu thập một tên Hợp Thể sơ kỳ Tiếu Quyền Tử dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua hai người cũng không phải có mối thù sinh tử, không thể giết người. Mà nếu muốn mười năm sau này sống yên ổn thì không thể để người này tùy ý dây dưa.
Lâm Nhất có chút chần chờ, vẫn đứng bất động, bên trong cơ thể lóe ra một bóng mờ, hơi chao đảo một chút lại bay vào bên trong đoàn ánh sáng kia.
Lúc này, sắc mặt Tiếu Quyền Tử đại biến, chính là bị trận pháp giam giữ lại. Gã không suy nghĩ được nhiều, vội vàng vung tay phất tới, mà bốn phía không hề có động tĩnh gì. Không phải động phủ kết giới La gia, mà hình thành giới tử trận pháp. Vùng thế giới trước mắt này như có như không, muốn từ nơi này xé rách hư không mà ra là việc không thể nào. Một tên tiểu bối sao có thể có được trận pháp mạnh mẽ thế này?
Đúng lúc khi Tiếu Quyền Tử đang hoảng sợ, chợt thấy từ bên trong mây mù cuồn cuộn toát ra thân ảnh tiểu bối. Tay áo đối phương tung bay, thần sắc ung dung, quanh thân khí thế không thua bất kỳ một cao thủ Hợp Thể nào. Nhất là mi tâm người kia có hai dấu ấn diệp ngân(chiếc lá) như được dùng cọ vẽ lại, khiến hắn thêm mấy phần thần bí khó lường.
Thấy thế, Tiếu Quyền Tử bừng tỉnh ngộ, trách không được người kia trước mặt gã chưa bao giờ tỏ vẻ là vãn bối, thì ra là che giấu tu vi. Sau khi phát hiện, gã không dám cầu may mắn, quay người bỏ chạy.
Trong lúc Tiếu Quyền Tử sợ hãi, thật oan uổng cho hắn, Lâm Nhất không che giấu tu vi, uy thế quanh thân chính là Long Anh, Ma Anh lưu lại ba phần pháp lực. Bản tôn bây giờ đã không phải là nhất thể tam tu, mà chính là Yêu, Ma kiêm tu, căn bản không sợ tu sĩ Hợp Thể tầm thường. Lúc này hắn hiện nguyên thần thân thể, khí thế bức người biểu lộ rõ ràng, không chút thiếu sót.
- Tiếu Quyền Tử, chỉ trách ngươi xui xẻo, tự tìm đường chết, còn chưa tỉnh ngộ, chờ đến khi nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT