Cách một bước mà thiên địa khác hẳn.

Dưới ánh sáng chói lọi là một sơn cốc tĩnh mịch, phạm vi không biết bao nhiêu. Ở giữa hoa cỏ tươi tốt, xanh ngắt một vùng, có nguyên khí nồng đậm xen lẫn hương hoa nhàn nhạt khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái.

Lâm Nhất ngạc nhiên quay đầu, lúc này cánh cửa hàng rào đã đóng lại, tường rào thấp cách trở kia cùng nữ tử tóc trắng áo đen đã không thấy bóng dáng, hết thẩy mọi chuyện tựa như ảo giác mà thôi.

- Tiểu bối không hiểu biết, đây là động phủ kết giới sau núi của La gia, tự thành thiên địa, có gì mà ngạc nhiên, còn không cứu ta?

Tiếng kêu cứu lần nữa truyền đến, lúc này Lâm Nhất mới âm thầm gật đầu. Động phủ kết giới sau núi, tự thành thiên địa, cũng giống như Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận cùng ma cốt bên trong bí cảnh có chút tương tự. La gia, quả thật không đơn giản. Có điều, vị kia có chuyện gì?

Ngoài mười trượng, dưới một gốc cây cổ thụ xiêu vẹo, Tiếu Quyền Tử bị một đảo dây thừng quái dị trói chặt chân tay, treo ngược lên cây, như mổ heo. Đầu chốc xuống đất, nhìn vô cùng chật vật, thế mà vẫn lấy giọng điệu trưởng bối khiển trách hắn.

Một cao thủ Tiên đạo Hợp Thể sơ kỳ, sao lại thành bộ dạng này?

Lâm Nhất thoáng kinh ngạc, nhưng mơ hồ đoán được một chút, khóe miệng hơi giương lên. Sau đó, hai tay hắn chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn về nơi xa. Trong thần thức như có trở ngại, thị lực ngược lại có thể nhìn bốn phía rõ ràng. Sơn cốc phía trước ngoài mấy trăm trượng, ngay chỗ ngoặc có ngọn cây đưa ra ngoài, bóng dáng con cháu La gia ẩn hiện nơi đó.

- Ha ha, trưa hôm qua ngươi chạy đi, sao lại chạy đến đây đánh đu thế này?

Lâm Nhất đi đến gần Tiếu Quyền Tử, thần sắc có mấy phần hiếu kỳ.



- Hôm qua, lúc chờ đợi có oán trách vài câu, không ngờ lại chọc giận vị tiền bối kia, cho nên mới bị trừng phạt.

Nói một nửa, Tiếu Quyền Tử bỗng nhiên dừng lại, nhìn Lâm Nhất đung đưa mũi chân nhìn lên, vẻ mặt vui cười rạng rỡ. Tiếu Quyền Tử nhất thời tức giận, quát lớn:

- Vào La gia, ta vẫn là trưởng bối của ngươi, sao có thể vô lễ như thế, còn không mau trợ giúp.

Lâm Nhất nói:

- Ta không dám đắc tội với vị tiền bối kia, chỗ này phong cảnh không tệ, ngươi ở lại hưởng thụ một phen, cáo từ!

Hắn cười ha ha khoái trá, lại thong thả nghênh ngang rời đi.

Tiếu Quyền Tử nổi giận đến không nhịn được, tuyên bố khi nào được thả sẽ cho tên nào đó đẹp mặt. Kỳ thật gã cũng biết, người nào cứu mình cũng là người không may. Nhưng nhìn thấy tên tiểu bối này bình yên vô sự, có chút không cam lòng.

...

Lâm Nhất tìm đến một chỗ lầu các trong sơn cốc, có đệ tử liên quan ra chào hỏi. Theo quy củ hắn xuất trình yêu bài, liền bị một vị lão giả Hợp Thể sơ kỳ mang ra một động phủ sau núi. Đối phương bàn giao, một đệ tử ngoại môn trước tiên phải làm sai vặt trong mười năm mới có thể tự mình tu luyện. Mà việc phải làm chính là giữ chức thủ vệ Tiên Quáng La gia cách đó không xa.

Tuy nhiên, thủ vệ cũng rất thanh nhàn, Tiên Quáng La gia vẫn là động phủ trong kết giới, tương đối an toàn. Cho dù có chuyện ngoài ý muốn, cũng không tới phiên một tu sĩ Luyện Hư nhúng tay vào.

...



Động phủ chỗ Lâm Nhất là một tòa trên ngọn núi cao mấy trăm trượng, ba mặt đón gió, tình hình xa gần vừa nhìn liền thấy. Mà động phủ chỉ có hai, ba trượng lớn nhỏ, rất đơn sơ, trước cửa một khối sườn núi bằng phẳng, được hoa cỏ tô điểm, nhiều hơn mấy phần nhàn nhã.

Giờ khắc này, hai vị Yêu Vương còn có thể tìm được tung tích của hắn sao?

Lâm Nhất thản nhiên ngồi xếp bằng trước cửa động phủ, vừa quan sát tình hình xung quanh, vừa nghĩ đến tâm sự không tên.

Sau khi đi vào Tiên vực, không bị truy sát cũng phải liều mình tu luyện, không có một phút giây an nhàn. Từ tuyệt cảnh bên ngoài Hạo Thiên cốc cho tới chiến trường sinh tử Hành Nguyệt Châu. Từ tình thế nguy cấp sinh tử Đại Mạc Bí cảnh cho đến hoành hành vô kỵ Tiên môn đạo tặc. Từ Hành Thiên môn từng bước bức bách, ngoài ý muốn xâm nhập Yêu vực, lại gặp Hổ Đầu dị biến cùng thoát hiểm khỏi Quỷ Linh vực, cho đến trốn vào trong động phủ kết giới La gia. Mọi chuyện trước sau, gắt gao miễn cưỡng, nghĩ là mà sợ hãi. Mấy trăm năm mưa gió kia, mọi chuyện hết thẩy xảy ra, xem lại có quan hệ gì đến hắn đâu?

Hơn năm trăm năm tuổi, đã đầy đủ đặc sắc, mà không biết phía trước có còn như vậy không? Dưới con đường thiên đạo huy hoàng vẫn mờ mịt như chó, chỉ có thời điểm bị đau mới không thể bỏ mạng mà phi nước đại, không phải truy đuổi thì chính là bị trục xuất, cũng may còn có thời điểm liếm láp vết thương...

Thiên La Tiên vực cách Hành Thiên Tiên vực quá xa, dựa vào tu vi của bản thân muốn vượt ngang tinh vũ có chút không dễ. Mặc dù Thiên La cùng Hành Thiên cách khá xa nhưng vẫn còn có cách mà theo. Mà Cửu Châu, Đại Hạ cùng Đại Thương đã không biết bị mất đến chỗ nào.

Thời điểm suy nghĩ bị hỗn loạn, Lâm Nhất khoát tay sờ mi tâm, đạo dấu vết một vàng một đen hơi hiển hiện ra, đúng là khó mà che giấu được. Theo như hiện tại, động thiên trong kết giới La gia không dung người giấu diếm tu vi hoặc tàng hình biệt tích. May mà hắn sớm có phòng bị, lúc này mới giảm bớt phiền phức. Còn nữa, Huyễn Linh Thuật căn bản khong thể gạt được cao nhân gia chủ họ La.

Cũng may Long Anh, Ma Anh rời thể, hai dấu vết này mờ đi rất niều, chỉ mong đừng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lâm Nhất than khẽ, xuất ra yêu bài đệ tử ngoại môn La gia, xem tỉ mỉ một chút sau đó bỏ xuống. Bên trong ngọc bài, hắn có tục danh Lâm Nhất, còn có dư đồ động thiên kết giới này, có chức trách trông coi như đám đệ tử.

Động thiên kết giới La gia, ẩn sau núi Thiên Ngọc sơn chừng trăm vạn dặm, có thể nói lòng người ở giữa thế giới khác. Bên phải Lâm Nhất cách động phủ hơn mười dặm có một sơn cốc, chính là Tiên Quáng La gia. Tiên Quáng, tên như nghĩa, là nơi sản xuất tinh thạch. Nơi này có đệ tử nội môn trông coi khai thác, người bình thường không đến gần được nửa bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play