Vợ chồng đầu bếp Lưu Tiên Nhi vẫn ngồi dưới gốc cây cổ thụ như cũ, tựa như nhiều năm trôi qua vẫn cứ như thế. Cuộc sống nhàn hạ, thoải mái, hưởng thụ không vì người ngoài nói mà thay đổi.
Có điều Lưu Tiên Nhi rời khỏi ghế nằm thoải mái dễ chịu kia, tiễn Lâm Nhất đến bên đường. Ông nở nụ cười thoải mái, không nói thêm gì, chỉ chắp tay gật đầu liền trở lại bên cạnh bà Nương. Một phàm nhân, một tiên trưởng, không có điểm chung gì để nói.
Lâm Nhất không tính tiền, cũng không nói khi nào trở về, chưởng quỹ đối với điều này không cảm thấy kinh ngạc, sau một tháng tự đem phòng trọ xử lý.
Hôm qua trên đường về, Tiếu Quyền Tử đối với lai lịch của Lâm Nhất tỏ ra hiếu kỳ, nên đuổi theo hỏi lung tung. Nhưng hai mắt Lâm Nhất cứ ngước nhìn lên trời, không coi ai ra gì. Vì thế gã không muốn dìu dắt tiểu bối này nữa, sau giờ ngọ tự mình chạy đi.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, tảng đá xanh trên đường không nhuốm bụi trần, chỉ có sương mù tràn ngập, còn có một thân ảnh độc hành lẽ loi chậm rãi đi về phía trước. Lâm Nhất theo quy củ trong trấn, không tùy ý lăng không phi hành. Cũng có thể hắn muốn đến tửu quán phía nam trấn, vì cái gì, không ai biết.
Dưới cây cổ thụ, tiểu viện trong bờ rào, không có một ai. Từ bên trên bàn gỗ, rơi vài lá cây, cánh cửa nhà cỏ đóng chặt, bên trên vòng cửa có thanh khóa, bên trên bệ cửa sổ, hoa trắng như những ngôi sao, như sao như mây...
Lâm Nhất trước cửa tửu quán ngừng chân một lát, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc. Một lát sau, hắn ngự phong mà lên, thẳng đến nam Thiên Ngọc sơn bay đi.
...
Nơi này là Thiên Cương Tiên vực Lôi gia.
Bên trong một gian tĩnh thất có ba người đang nói chuyện. Hai vị ngồi chính là trưởng bối Lôi gia, trong đó người trung niên mặc huyền bào là gia chủ Lôi Vân Tử, ông ta râu đỏ mày đỏ, tướng mạo thô kệch, uy thế bất phàm. Một người khác là áo bào xanh là Ngân Tu lão giả, thần tình lạnh nhạt tự nhiên. Mà đứng bên cạnh là người mặc áo bào trắng Trường Mi lão giả, sắc mặt hồng nhuận, mang theo nụ cười nhẹ, thần thái khiêm tốn.
- Tiểu bối giới nội, tên là Qua Linh Tử, vừa rồi những lời hắn nói đều là thật, cũng nên xem xét một phen.
- Bảo vật rơi xuống Hạo Thiên Pháp có liên quan trọng đại.
Ông ta lại giữ im lặng, thần sắc như có điều suy nghĩ.
Trường Mi lão giả đến từ giới nội Mộ Tô Tiên vực Qua Linh Tử. Lúc trước không thể bắt được Lâm Nhất, điều này khiến y không cam tâm. Sau khi cùng Thành Nguyên Tử hợp kế, dứt khoát tìm đến giới ngoại Lôi gia. Y khom người thề son sắt:
- Câu nào của vãn bối cùng là thật. Tên Lâm Nhất này chính là tu sĩ đến từ hạ giới, lại nhất thể tam tu, thiên phú dị bẩm. Hắn không chỉ cướp đi Hạo Thiên chí bảo mà còn trốn khỏi giới ngoại không thấy tung tích. Mà Hành Thiên Tiên vực đối với chuyện này giấu diếm không báo, rõ ràng là có ý đồ.
- Ý đồ?
Lúc này, Lôi Vân Tử cười nhạt nói:
- Nghe nói Hạo Thiên chí bảo này liên quan đến tu vi truyền thừa của Tiên Đế, thiên hạ to lớn, ai dám có ý đồ không an phận?
Lời này nói cũng không giả, muốn trở thành chủ Tiên Vực, người bình thường căn bản không có can đảm này. Qua Linh Tử xấu hổ cười một tiếng, không nói nữa. Y ở giới nội Tiên vực chính là Chí Tôn một phương, nhưng ở nơi này là vãn bối thấp đến ba phần, nhất là trước mặt vị gia chủ Lôi gia Lôi Vân Tử này, là nhân vật số một giới ngoại. Với y mà nói có thể gặp được một lần cũng được xem là vận khí to lớn rồi, sao dám biện bạch nửa câu.
- Thôi, ngươi lui ra sau...
Cánh tay Lôi Vân Tử vung lên, không cần suy nghĩ phân phó:
- Chuyện có quan hệ với Lâm Nhất không được lan truyền ra bên ngoài, lão phu sẽ tự ghi lại công lao của ngươi.
Trong lòng Qua Linh Tử giật mình, âm thầm kêu khổ. Sớm biết như thế không nên cùng Thành Nguyên Tử chia việc ra làm, như biến khéo thành vụng, có thể gặp phiền toái. Mà y không dám lộ ra, chỉ cúi người hành lễ, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Trong tĩnh thất, chỉ còn lại Lôi Vân Tử cùng lão giả áo bào xanh. Ông ta trầm ngâm một lát nói:
- Không đề cập đến Hạo Thiên bảo vật bị mất tích, tên tu sĩ đến từ hạ giới kia cũng không tầm thường.
Đối phương lắc đầu:
- Việc liên quan đến công pháp truyền thừa Tiên Đế, không thể chủ quan được.
Lôi Vân Tử vuốt mấy sợi râu cười nói:
- Ha ha, ngươi chỉ biết một mà không biết hai.
Tuy tướng mạo ông ta thô kệch nhưng lời nói thâm trầm khó lường.
Lão giả áo bào xanh a lên một tiếng, nhấc tay nói:
- Lôi Phương Tử ta xin gia chủ chỉ giáo.
- Truyền thừa của Tiên Đế không phải ít, sao có thể có một hai vật chi phối vận số thiên địa?
Lôi Vân Tử hỏi ngược một câu như thế, lại nói:
- Nếu Qua Linh Tử nói thật, ta cùng ngươi không ngại lưu ý nhiều một chút đến động tĩnh của tên Lâm Nhất kia.
Ngừng một chút, lại nói tiếp:
- Một người trẻ tuổi đến từ hạ giới, không chỉ có Yêu Ma Đạo tam tu mà trên người còn mang Hạo Thiên chí bảo. Thậm chí, chưa tới trăm năm, hắn từ Nguyên Anh tu đến Luyện Hư, loại bỏ khá nhiều cường địch, hiện tạ lại trốn vào giới ngoại Tiên vực.
Lão giả tự xưng là Lôi Phương Tử bừng tỉnh nói:
- Ý của gia chủ người tên Lâm Nhất này chính Ứng Kiếp nhân.
Lôi Vân Tử nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Dù có đúng hay không, cũng không thể ngồi đợi.
Lôi Phương Tử bỗng nghĩ đến chuyện quan trọng nói:
- Lần trước, ta đến Yêu vực một chuyến, đã từng gặp qua một tu sĩ. Người kia cũng nhất thể tam tu, lại có gút mắc không rõ với Bạch Hổ Yêu Tôn, sau lại bị chúng Yêu Vương truy sát, kết cục không biết thế nào.
Trong mắt Lôi Vân Tử, tinh quang lóe lên hỏi:
- Ngươi biết đến danh tính cùng lai lịch hắn không?
Lôi Phương Tử bất đắc dĩ cười cười nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT