- Ta ở nhân gian du lịch mười năm, nhìn thấy nhận biết hơn ngàn năm...

Nói đến đây, ánh mắt Mộ Vân lóe lên, lại nói tiếp:

- Có nơi mùa màng không tốt khiến thu hoạch mất mùa, quốc vương ban lệnh cấm nấu rượu, những người uống rượu phải tự mình ủ chế, xưng là Thanh Thánh, Trọc Hiền. Cũng có người nói, dù thiên vận có không tốt như vậy nhưng ngược lại rất thoải mái.

Một nữ tữ xinh đẹp như tiên, tại nhân gian đi khắp nơi mười năm chỉ vì vò rượu trắng? Lâm Nhất ngẩng đầu, không rõ ý vị trên vẻ mặt đối phương. Mí mắt hắn khẽ chớp, nhìn bọn người Tiếu Quyền Tử, cười nhạt nói:

- Chưởng quỹ từng nói, rượu Mộ Vân, Thiên La chỉ có một nhà. Chẳng lẽ rượu này đến từ bên trong Tiên vực?

Câu hỏi này rất tùy ý, người nghe khá chú tâm, Mộ Vân nhẹ nhàng nói:

- Tiền bối nói đùa, tu vi của ta không đi được nơi xa như vậy, chẳng qua là mượn nhờ trận pháp đi lại gần Tiên vực thôi.

Lâm Nhất không nói gì, chỉ ồ lên một tiếng, buông xuống chén rượu trong tay. Mộ Vân còn muốn rót rượu, bị hắn khoát tay nhẹ nhàng từ chối, trong lúc lơ đãng chạm vào ánh mắt cô nàng, hắn khẽ giật mình trong lòng. Chỉ thấy nữ tử kia mang theo vài phần hiếu kỳ hỏi:

- Tiền bối ở bên trong Tiên vực uống qua rượu này, nên mới biểu lộ cảm xúc như vậy?

- Quá xa.

Lâm Nhất thuận miệng trả lời một câu, vẻ mặt trầm tĩnh như trước, nàng ta nhìn kỹ, hắn giống như biết rõ liền nói:

- Ta chưa bao giờ nói dối, nếu chưởng quỹ không đi xa được như vậy, ta cũng không đi được.

Chưởng quỹ Mộ Vân buông lỏng tay xuống, mím môi cười một tiếng. Dường như tất cả đều không nói gì, làm mưa thuận gió hoà nhuận vật không hề có một tiếng động!



Lâm Nhất âm thầm lắc đầu, lúc này mới phát giác trong lời của mình sơ hở trăm chỗ, nói nhiều tất sẽ hớ, cỗ nhân nói không sai mà.

Đúng lúc này, cách đó không xa Tiếu Quyền Tử thần bí xuất ra một vật, thu hút sự chú ý của những người khác. Lâm Nhất cùng Mộ Vân cũng không nói nữa, chỉ nhìn nhau một chút liền vội vàng tránh ra, lập tức nhìn đến bên kia.

- Đây là vật tổ tiên chúng ta lưu lại, cũng có chút quan hệ với La gia. Có vật này, La gia tiền bối có thể mở ra một con đường thu ta làm đồ đệ.

Tiếu Quyền Tử lấy ra khối ngọc bài lớn chừng bàn tay, một bên mặc có trang sức hình dáng quái lạ, một mặt khắc hai chữ “Thiên La”. Gã cẩn thận từng li từng tí để lên bàn, vẻ mặt mong đợi nhìn hai huynh đệ La gia.

Lâm Nhất thấy rõ Tiếu Quyền Tử lấy ra ngọc bài, vẻ mặt hơi ngưng lại, trên người hắn cũng có một khối như vậy.

La Duy cầm lấy ngọc bài trên bàn xem xét trong chốc lát, tùy tiện ném xuống, xem thường cười nói:

- Tục truyền, tổ tiên La gia chúng ta lưu lại vô số ngọc bài, chẳng qua là muốn mở rộng La gia mà thôi. Ngươi đã nắm giữ vật này thì không cần đợi đến ngày mở cửa mới thu đồ đệ, có thể thẳng tiến đến tộc tìm quản sự, kiểm tra thân phận, trực tiếp trở thành đệ tự ngoại môn La gia. Muốn bái sư... Ha ha! Vẫn là câu nói kia, cơ duyên tại người.

Tiếu Quyền Tử cười ngượng một tiếng, trong lòng có chút mất mát. Vốn cho rằng dựa vào ngọc bài này có thể nhận được đãi ngộ, nhưng không ngờ La gia vốn không để vật này vào mắt.

Cơ duyên tại người, cũng tại trời. Xem ra muốn trở thành đệ tử nội môn La gia, thật quá khó!

- Không biết, tiến đến La gia tìm quản sự là vị nào?

Tiếu Quyền Tử thu hồi ngọc bài trên bàn, không quên thỉnh giáo một câu.

La Duy cười ha ha, không để ý tới, La Nghĩa ở bên cười khổ, phân trần nói:

- Tiếp quản ngoại môn đệ tử là một vị tiền bối La gia, tên La Hận Tử.

Tiếu Quyền Tử không nhìn thấy khác thường trên mặt hai người, lại lấy lòng nói:



- Sau khi bái nhập La gia, mong hai vị đạo hữu chiếu cố nhiều hơn, nào, nào, thêm một chén nữa, trước tỏ lòng biết ơn, a...

Một vò rượu có mấy cân sớm đã rỗng tuếch, sắc mặt ông ta xấu hổ, tỏ vẻ khí thế, cất giọng phân phó:

- Lâm Nhất tiểu bối, còn không mang rượu tới!

Tự dưng bị người ta xem như người giúp việc, Lâm Nhất vẫn không tức giận, hắn đứng dậy cầm bình rượu đi tới, đồng thời móc ra một vật đặt trước người Tiếu Quyền Tử, lúc này nở nụ cười hiện hòa nói:

- Cũng nhờ hai vị đạo hữu giúp đỡ phân biệt một chút, ngọc bài này của ta có phải đến từ La gia không?

La Duy xem Lâm Nhất là vãn bối Tiếu Quyền Tử mang tới, thoáng liếc nhìn ngọc bài, gật đầu nói:

- Đúng vậy, cứ cách mấy chục năm, lại có người cầm lệnh bài tới, chẳng có gì lạ.

Lâm Nhất cầm ngọc bài, chắp tay nói tiếng cảm ơn, nhanh chóng đi ra tửu quán. Ngọc bài đã nhìn ra tác dụng, lại có thể làm đệ tử ngoại môn La gia, có điều trước khi đi cần phải đến nhà trọ Thiên Ngọc chào một tiếng.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, Tiếu Quyền Tử có chút trở tay không kịp, trên thân tiểu bối này cũng có ngọc bài La gia? Như vậy ai vì gã mà trả hộ tiền rượu.

- Hai vị đạo hữu, xin lỗi không tiếp được rồi, ngày sau cùng là con cháu La gia, nhưng đừng quên giao tình hôm nay của chúng ta.

Tiếu Quyền Tử đứng dậy từ biệt hai vị bạn rượu, không quên quay đầu nói:

- Mộ Vân cô nương, rượu vừa rồi tính toán cho tiểu bối Lâm Nhất.

Chưởng quỹ Mộ Vân vén lên lọn tóc, ngưng mắt nhìn ra xa, người kia đã đi xa, không quay đầu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play