Cho nên, một La gia trấn nhìn như bình thường, nhưng cũng không phải bình thường. Nơi này không chỉ có con cháu La gia thường xuyên qua lại, cũng là nơi tán tu đến bái sư học nghệ. Trong đó hộ gia đình bách tính, đa số là người trong tiên đạo hoặc tán tu có tu vi không tầm thường. Cho dù là người bán hàng hóa, chưởng quỷ quán rượu cũng không thể khinh thường được.

Đầu La gia trấn, đối diện là phía nam Thiên Ngọc sơn. Tảng đá cuối ngã tư đường, có một cây cổ thụ cao hơn mười trượng. Tán lá to lớn che lấp ánh mặt trời, hai gian nhà cỏ đơn sơ sạch sẽ. Trước cửa bày mấy bàn gỗ, bốn phía dây leo vờn quanh, với những bông hoa lấm tấm đầy màu sắc, bên trong nhàn nhã lộ ra mấy phần vắng vẻ. Ngẫu nhiên có bóng người từ trên trời đáp xuống, không biết vì nơi này có hương hoa nhàn nhạt mà đến, hay muốn mượn rượu để giải sầu.

Đây là một quán rượu nho nhỏ, làm ăn rất tốt, khách nhân lui tới cũng không cao giọng ồn ào, phần lớn chỉ yên lặng uống rượu ném lại Tiên Tinh, nếu hài lòng chưởng quỷ, thêm vài phần vừa lòng thỏa ý mà đi. Chưởng quỷ là một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi, mày như vẽ, da trắng nõn nà, mắt như thu thủy, thanh lệ thoát tục. Nàng nhàn nhạt nở nụ cười hớn hở, tựa như phù dung mới nở, thần thái nhẹ nhàng, cùng bộ váy dài thướt tha uyển chuyển, tóc mây bay nhẹ trong gió càng khiến cho lòng người vui vẻ, lưu luyến khó quên.

- Chưởng quỷ thật xinh đẹp hợp với lòng người, rượu này... Uống không nổi.

Bên trong tửu quán, ngay bàn gần đường, một người tu sĩ tướng mạo trẻ tuổi tay cầm bầu rượu. Hắn mặc áo bào trắng, tướng mạo tuấn lãng, cằm râu xanh nhàn nhạt, cử chỉ biểu lộ khí độ bất phàm. Tuy giọng nói khá nhỏ nhưng vẫn kinh động đến nữ chưởng quỷ kia.

Một mùi hương thơm ngát theo gió mà đến, âm thành mềm mại vang lên:

- Rượu ở tiểu điếm nhỏ, đợi đã! Đây là rượu Mộ Vân mua được từ nhân gian, là thứ quý giá hiếm có, phải đổi mất mấy Tiên Tinh tu luyện, ngược lại còn bị tiền bối chê cười.

Tu sĩ trẻ tuổi cười ha ha một tiếng, giương ánh mắt nhìn cô gái chăm chú. Đối phương tóc đen như mực, mặt trắng như ngọc, mắt như làn thu thủy, có thể nói dung mạo như thiên tiên. Mà nàng không chỉ ngoan ngoãn động lòng người, còn là nữ tử Tiên gia lạnh nhạt xuất trần.

Tâm thần hơi rung động, mạnh mẽ thu lại, tu sĩ trẻ tuổi vẫn giữ nụ cười như trước, ánh mắt nhìn sơ qua mấy vị tu sĩ uống rượu trong quán, hắn khoa trương lắc đầu có chút tiếc rẻ:

- Ngươi đã có ti vi Hóa Thần, lại ủy thân nơi này bán rượu, La gia gần trong gang tấc, sao không bái nhập môn, để tránh lãng phí Tiên đạo.

Nghe thế, mấy tu sĩ nhìn chằm chằm chưởng quỹ, với vẻ mặt chờ mong. Nếu có thể cùng vị tiên tử này thành đồng môn sư huynh muội, có thể sớm chiều ở chung, ai còn chạy đến chỗ này làm gì? Loại rượu khó uống thì cũng thôi đi, một vò nhỏ lại muốn bán một khối Tiên Tinh, quá mắc!

Ánh mắt Mộ Vân lưu chuyển, sắc mặt thèn thùng, mang theo vài phần e lệ, hơi cúi đầu đáp:

- Ta hậu nhân La gia, nhưng lại theo họ mẹ, không được tùy tiện vào bái sơn môn, cho nên mới mở tửu quá kiếm lấy tinh thạch dùng để tu luyện sống qua ngày, cũng không chậm trễ đến trần thế lịch luyện, xem như nhất cử lưỡng tiện, còn nữa...



Tu sĩ trẻ tuổi giật mình, lập tức trong lòng khẽ động. Cô gái này dung mạo như thiên tiên, có điều tu vi có chút khiếm khuyết nên không trọn vẹn. Nếu không phải có lòng cứng cỏi, khó tránh khỏi sẽ bị động tâm. Mặc kệ bị lưu lạc đến nơi đây, quả thực là phung phí của trời, không bằng...

Sau khi nghĩ kĩ một chút, tu sĩ trẻ tuổi nói:

- Đã như vậy, không bằng ngươi bái nhập vào Lôi gia của ta, thế nào? Ta bảo đảm, trở thành ngoại môn đệ tử không khó.

Hắn vừa nói xong, những tu sĩ khác trong tửu quá khẽ giật mình. Nữ chưởng quỷ ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:

- Tiền bối đúng là cao nhân Thiên Cương Tiên vực.

Thiên Cương Tiên vực, cách Thiên La Tiên vực rất xa, người có thể lui tới nơi đây, không khỏi là cao nhân bên trong Tiên đạo.

Bầu rượu trong tay buông xuống, người trẻ tuổi cười ngạo nghễ, ngồi thẳng thân thể, tỏ vẻ khiêm tốn nói:

- Cao nhân thì không dám nhận, Lôi Thiên ta đi khắp Tiên vực, bằng vào bản lĩnh của mình, cũng chưa từng bôi nhọ qua uy danh của gia phụ.

Nữ chưởng quỹ ước ao không thôi, vội lùi lại hai bước, khom người nói:

- Thì ra lệnh tôn của tiền bối là Lôi Vân Tử của Thiên Cương Tiên vực, thất kính!

Mấy vị tu sĩ La gia không giám thất lễ, mỗi người đều đứng lên chắp tay tỏ vẻ kính ý. Lôi Thiên cũng không phải là người quái đản, đứng lên tùy ý chào hỏi mọi người, lúc này mới thoải mái cười, nhìn xuống hỏi:

- Mộ Vân, có muốn trở thành tu sĩ Lôi gia ta không?

Bất kỳ một cao nhân giới ngoại nào, đều mong muốn có thể tồn tại trong Tiên vực, nếu có thể được vị Lôi gia thế tử nâng đỡ, rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh Hóa Thần mà nói chẳng khác nào một bước lên trời. Con cháu La gia không cam lòng nhìn nữ chưởng quỷ rời đi, nhưng không dám tùy tiện nhiều lời. Tửu tiên tử đi rồi, sau này đi uống rượu không có chỗ đễ ngắm.

Mộ Vân lại không vui mừng như trong tưởng tưởng của người khác, mà vẻ mặt có chút khó xử, áy náy nói:



- Mặc dù La gia không dễ dàng thu nhận đệ tử bên ngoài, sơn môn trăm năm mới mở ra một lần, để cho những tán tu có chí Tiên đạo trở thành đệ tử ngoại môn. Mộ Vân đợi nhiều năm cũng chính vì một khắc này.

Nghe được lời này, mấy vị tu sĩ La gia mới thở nhẹ một hơi, bọn họ cùng bàn tán xôn xao.

- Chưởng quỹ nói không sai, cách ngày La gia mở rộng sơn môn cũng không tới trăm năm…

- Đã là hậu nhân La gia thì vẫn nên ở trong nhà là thỏa đáng, sau này sư huynh đệ sẽ chăm sóc nhiều hơn.

- Mộ Vân cô nương, rượu ngon hiếm thấy này là hàng cao cấp khó có được, thật tốt quá, cho hai vò…

- …

Mộ Vân nhân duyên không tệ, nàng chỉ cười nhẹ nhìn hai vị sư huynh đệ tương lai kia gật đầu cảm ơn.

Lôi Thiên tự chuốc lấy nhục, khẽ nhíu mày, trong lòng nhất thời không vui, nhưng lại không muốn so đo cùng tiểu bối Hóa Thần Luyện Hư.

Nếu Mộ Vân đã là chưởng quỹ bán rượu, tất nhiên cũng là người biết nhìn mặt nói chuyện, khéo hiểu lòng người. Nàng xoay người lại, cổ tay khẽ nhấc lên, bỗng xuất ra một vò rượu đặt trên bàn, ôn nhu nói:

- Tuy Mộ Vân không có duyên tiến về Thiên Cương Tiên vực nhưng vẫn cảm ơn tiền bối có ý dìu dắt, rượu này không lấy tinh thạch, xem như chút tâm ý của vãn bối, xin vui lòng nhận!

Tục ngữ có câu gọi là “Tiền tài động nhân tâm, tửu sắc hồng nhân diện”, được một người tựa thiên tiên tỏ ra cảm kích, trong lòng Lôi Thiên buồn bực cũng được quét sạch. Hắn ngừng một chút bật cười lớn, đứng lên vứt một thanh Tiên Tinh xuống, dùng giọng điệu trưởng bối nói:

- Một chút Tiên Tinh cũng không đáng gì, ta còn muốn đến La gia một chuyến, không rảnh nói chuyện cùng đám tiểu bối các ngươi.

Tay áo Mộ Vân phảy một cái nhanh chóng thu hồi Tiên Tinh, nhìn bóng lưng ngang nhiên rời đi nở nụ cười xinh đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play