Họ Lâm, và họ Lý, lọt vào tai Lý Văn Thị đã tuổi già sức yếu thì chẳng khác gì nhau. Có điều, lão phụ nhân này lại biết có người tới cửa gây chuyện, lo lắng hỏi:

- Đại Đầu! Lại gặp rắc rối à?

Dưới bầu trời đêm ngoài nhà cỏ, sáu tu sĩ hùng hổ mà đến. Thần thức nhìn thấy, khiến Lâm Nhất giận dữ. Việc đã đến nước này, hắn vốn định đưa mẹ của Lý Đại Đầu tới nơi khác an trí, lại không ngờ đám vọng tôn tự đại này trong nháy mắt lại bức tới cửa.

Một Thần Đạo môn nho nhỏ, có tin lão tử một cước giẫm nát không? Lâm Nhất nổi sát tâm, trong ánh mắt hắc khí thoáng hiện, huyết quang trong mắt dũng động. Nghe Lý Văn Thị lên tiếng, hắn cố nén khí thế trên người, thuận miệng đáp:

- Mọi chuyện cứ để con.

Nói xong, Lâm Nhất đứng dậy. Không ngờ, Lý Đại Đầu năm đó vẫn là tên gia hỏa chuyện gặp rắc rối!

Lý Văn Thị lúc này cũng ngọ ngoạy ngồi dậy, gian nan nói:

- Mọi chuyện cứ để mẹ.

Lão phụ nhân này vẫn là tính tình bướng bỉnh! Ở trong mắt bà ta, Lý Đại Đầu vĩnh viễn là đứa nhỏ không lớn, hơn nữa chuyên gây rắc rối.

Lâm Nhất hơi kinh ngạc, vươn tay ra đỡ. Ai ngờ Lý Văn Thị lại đẩy hắn ra, cố gắng ngồi thẳng trên giường, thở hổn hển mấy hơi, nghiêm mặt nói:

- Có tội thì phải xin lỗi người ta! Không có tội thì tuyệt đối không được để người ta tới cửa bắt nạt!

Thấy thế, Lâm Nhất lại ngẩn ra. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vâng một tiếng rồi đi ra ngoài. Vừa tới trước cửa, lão phụ nhân ở phía sau lại nói:

- Cha ngươi lúc sinh từng nói, nhà cỏ mặc dù rách nát, nhưng hàn môn không thể dột! Con người ta tuy khinh tiện, nhưng thất phu không được mất chí hướng! Đi thẳng ngồi nghiêm, không thẹn với lòng thì không sợ quỷ thần.



Bước chân chậm lại, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn. Lý Văn Thị còng cõi gầy yếu đang ngồi ngay ngắn trên giường trúc, trên khuôn mặt vẫn chưa khô nước mắt nở nụ cười hiền hoà, chậm rãi nói:

- ... Chớ quên, bất kể ngươi như thế nào, bất luận ngươi ra cửa đi hướng nào, ngươi đều là Lý gia Đại Đầu nhi! Mẹ ở nhà chờ ngươi về.

Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, lại giống như sóng dữ sông xuân chảy qua lòng Lâm Nhất. Lúc này một người đã vài trăm tuổi như hắn, đột nhiên rơi vào trong tình hoài xa lạ mà ấm áp.

Trên thế gian này sẽ có một người, lặng lẽ nhớ thương, quan tâm, tin tưởng ngươi, cũng tùy thời trả giá tất cả cho ngươi. Cho dù mười năm nhớ mong chỉ đổi được một giấc mộng, bà ta vẫn trong mong nhớ mà thắp ngọn đèn! Người đó, là mẹ!

Trên thế gian luôn sẽ có một người mà khi ngươi sợ hãi, mỏi mệt, bị thương sẽ dang đôi cánh tay cường kiện che gió chắn mưa cho ngươi, cho ngươi một cái ôm ấm áp! Người đó là mẹ.

Trên thế gian này luôn sẽ có một người, tươi cười vì sự vui sướng của ngươi, rơi lệ vì ngươi ngã, kiêu ngạo vì ngươi trưởng thành! Khi cảnh xuân tươi đẹp trôi qua từ từ biến thành già nua, bà ta vẫn sẽ nhìn theo ngươi tung cánh bay cao! Đó chính là mẹ.

Trong hoảng hốt, một chút ánh sáng le lói trong màn đêm. Một chút ấm áp xộc lên trong lòng Lâm Nhất. Sát khí băng hàn trên người hắn cũng theo đó mà lay động, con ngươi màu đỏ lộ ra một tia tỉnh táo.

Một thanh trường kiếm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có thể giết ra núi thây biển máu, lại chém không đứt tình của thiên địa. Thiết huyết vô địch, cho dù bễ nghễ hoàn vũ, cũng không nén nổi một tia tịch mịch trong gió!

Cuối sự giết chóc là nhu tình! Phía sau sự kiên cường là yếu ớt!

Tron glongf khẽ động, tay áo tóc dài của Lâm Nhất khẽ động, trong phòng tự dưng có cơn gió mát thổi qua. Hắn mang theo vẻ cảm khái nhìn Lý Văn Thị, hơi cúi người. Một phụ nhân phàm tục đã mù, không ngờ đã cho hắn một sự cảm thụ mà cả đời này thiếu nhất!

Lão phụ nhân, Lý Đại Đầu con trai của ngươi là hán tử đỉnh thiên lập địa! Mà ta chỉ là Lâm Nhất!

Lâm Nhất xoay người ra khỏi nhà cỏ. Lúc này tình hình bên trong khí hải của hắn lại có chút bất đồng. Ma Anh và Long Anh ngủ say không tỉnh giống như trút được gánh nặng, trong khí thế cuồng dã và kiêu hoành có thêm mấy phần vân đạm phong khinh; Khóe miệng Đạo Anh nhếch lên, mi mắt hơi run run, muốn tỉnh mà không tỉnh. Một tia khí cơ quỷ dị đó dã tác động tới khí tức đang đình trệ của tam anh, chậm rãi câu thông với thiên địa. Tu vi của hắn theo đó mà từ từ bước qua cánh cửa Luyện KHí.

....



Dưới Ánh trăng, sáu tu sĩ đạp kiếm lăng không. Cầm đầu là lão giả râu tóc bạc trắng, chính là cung phụng Đông Sơn Tử trong quân doanh. Xung quanh hắn là năm đệ tử Trúc Cơ lâm thời triệu tập đến, một người trong đó sau khi hét to thì thấy trong nhà cỏ không có động tĩnh, lớn tiếng nói:

- Sư thúc! Cứ nhổ tận gốc cả gian nhà đó đi, để đám chuột nhắt không có chỗ ẩn thân.

Đúng lúc này, Lâm Nhất nước khỏi nhà cỏ, lạnh giọng quát:

- Hừ! Có lão tử ở đây, ai dám vọng động!

Hắn coi như không thấy trong không trung trong không trung, bốn đạo lưu quang rời tay bay đi, bỗng nhiên biến mất tr bóng đêm. Cùng lúc đó, hắn lại lấy ra một khối trận bàn rồi chụp xuống đất. Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận bỗng nhiên hình thành, nhà cỏ ba gian lập tức được một tầng sương trắng bao phủ.

Không còn nỗi lo phía sau, Lâm Nhất một mình đứng bên bờ sông. tay áohắn vung lên, trước người xuất hiện mười thanh phi kiếm. Giống như đang chọn lựa, hắn lấy một thanh Nguyên Anh pháp bảo từng được tế luyện cầm trong tay, mí mắt nhướn lên, mắng:

- Giết hai tên, tới cả ổ! Vừa rồi là ai nói muốn nhổ tận gốc? Biện pháp này không tồi, ngày sau lão tử sẽ theo đó mà làm.

Một vị trưởng bối Kim Đan dẫn theo năm vị đệ tử Trúc Cơ tề tụ ở đây, đối với Thần Đạo môn một nhà độc đại mà nói dĩ nhiên đã là trận trượng không nhỏ rồi! Mà cung phụng biên ải bị giết, không chỉ khiến môn chủ mất mặt, còn khiến quốc quân Ô Kiền hoảng loạn. Là địch quốc có mưu đồ? Hay là có người trong vương tộc thèm muốn vương vị? Vì các loại nguyên do, khiến trưởng bối trong môn không thể không phái ra nhân thủ điều tra. Nhưng ai ngờ được bỗng nhiên lại xuất hiện một người trẻ tuổi lúc là Triệu Long, lúc là Lý Đại Đầu, không ngờ xuất thân quân doanh!

Không! Đó là một vị tu sĩ! Nhưng là một tiểu bối tu vi Luyện Khí, hắn sao lại có nhiều phi kiếm như vậy! Hơn nữa cái nào cũng là Nguyên Anh pháp bảo! Còn có kỳ trận bất phàm đó nữa.

Thấy tình hình này, sáu người vốn chí nhất định phải thành công đều kinh ngạc! Đối mặt với vòng vây, thần thái tự nhiên, còn tuyên bố muốn tiêu diệt Thần Đạo môn, đây thật sự là một tiểu bối sao. . .

Đông Sơn Tử ngưng thần quan sát, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là phản binh của tiên phong doanh! Cạo đi chòm râu dơ bẩn, thiếu chút nữa khiến lão phu nhận không ra.

Lâm Nhất lựa chọn một thanh phi kiếm, còn lại đều cất đi. Tu vi của hắn vẫn chưa thể điều khiển nhiều Nguyên Anh pháp bảo như vậy, một lợi khí giết địch là được rồi! Ngoài ra, trước lúc lão long chưa tỉnh, để tránh bị quấy nhiễu, hắn tuyệt đối sẽ không vận dụng Kim Long kiếm đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play