Lò đan “Minh đỉnh” chính là tiên cảnh chi vật, nếu như có thể đơn giản thu thập nó thì nó chẳng đã bày ở đó mà không có người nào “hỏi thăm”. Lâm Nhất tự biết mình bị lòng tham quấy phá, nên cũng cảm thấy khá thoải mái. Chỉ là người nào đó lên tiếng khiêu khích lại làm cho hắn mất kiên nhẫn. Mà hắn vừa nói dứt lời thì biểu cảm của đệ tử Chân Vũ môn kia cũng lập tức trở nên trì trệ, tất cả mọi người đều theo tiếng nhìn lại, biểu cảm rất đa dạng, không ai giống ai.
- Cổ Tác, lại là ngươi...
Lâm Nhất nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt liếc xéo qua bên này, giọng điệu lạnh tanh.
Bị người khác chỉ thẳng mặt gọi tên như thế, sắc mặt của Cổ Tác càng đen hơn, nhưng hắn ta cũng không đánh mặt dáng vẻ ôn hòa, trái lại còn rất rộng lượng cười nói:
- Đường nhấp nhô sẽ có người san bằng! Thế đạo bất bình người người oán trách! Dù cho Lâm đạo hữu có tự cho mình là tiền bối, tùy ý lấy mạnh hiếp yếu đi nữa thì cũng không thể nào bịt hết được miệng lưỡi của người trong thiên hạ. Ha ha, ta cũng chỉ dám nói hai ba câu mà thôi, nào dám cả gan làm cao nhân nổi giận...
Trong lời nói có hàm ý trào phúng, nhưng lại rất có lý. Hắn ta còn mượn cơ hội này để dùng nước miếng phun người. Quả thật không thể chối bỏ Cổ Tác là một tên âm độc. Mà người kia thì lại không dám liều lĩnh nữa, trái lại chỉ áy náy cười cười, lùi lại phía sau hai bước, bày ra dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Đám đệ tử Đạo Tề môn đã vọt đến trước con đường xuyên qua cấm chế cũng lặng lẽ lùi lại phía sau. Chỉ còn lại bốn đệ tử Chân Vũ Môn là vẫn không cam lòng đứng yên ở nơi đó. Người đàn ông trung niên lúc nãy vốn còn tưởng rằng Lâm Nhất bị mình kích động nên mới phát tác. Lại không ngờ đến, đối phương căn bản là cũng chẳng bỏ gã ta vào mắt. Mới vừa rồi, gã còn thấy sợ hãi, nhưng đã bị lửa giận thiêu sạch. Gã không nhịn được mà đôi mắt trợn trừng, liên tục chửi bới:
- Cao nhân con đĩ mẹ nó chứ! Tiên cảnh cũng không phải thuộc về quyền sở hữu của mình hắn. Vì sao hắn lại độc chiếm nơi này không cho chúng ta tiến vào? Hành vi ngang tàng bạo ngược này có khác gì đám trộm cắp đâu...
- Hai vị đạo huynh nói rất có lí! Chín vị hóa thần tiền bối còn ở đây, ai dám tự xưng là cao nhân...
- Ha ha, có người không biết trời cao đất rộng...
- Muốn độc chiếm tiên cảnh này nhưng bất thành...
- Hừ! Rõ ràng là không đặt Cửu Châu đồng đạo vào mắt...
- Có bản lĩnh giết được một người, nhưng cũng không bao giờ giết hết chính nghĩa chi sĩ của Cửu Châu ta...
Mới ban đầu thì chỉ có rải rác vài người thầm chửi rủa trong lòng. Nhưng rất nhanh, đám đệ tử Thiên Hành môn, Lục Thần Môn cũng đã a dua theo mà chửi bới.
- Vị đạo hữu này hành sự không được...
- Chặn đường quả thật là không nên...
- Chuyện này... Sẽ khiến cho nhiều người tức giận. Cái được không bù nổi cái mất. Còn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm...
Chẳng biết là xuất phát từ lòng hảo tâm, hay là bị mọi người làm cho cảm động mà Minh Tâm của Bách An môn cũng mở miệng hùa theo một câu. Nhưng gã ta vừa nói xong câu đã bị người ta quát im.
- Kính xin sư huynh cẩn trọng lời nói!
Lúc này, Minh Tâm mới để ý, nét mặt của Chức Nương bên cạnh gã đã trở nên băng lãnh vô cùng, rất là không vui. Gã ta giật nảy. Chỉ nghe thấy sư muội dùng truyền âm dặn dò đám đồng môn còn lại:
- Đừng đếm xỉa đến chuyện bên ngoài, tự bảo vệ tốt cho mình. Không được làm kỳ đà, ngăn cản hai con chuột cắn nhau. Nói thì cũng đến đây thôi, mong các vị tự giải quyết cho tốt!
Chức Nương trời sinh không màng danh lợi, nhưng lại vô cùng có chủ kiến. Ở trong Bách An môn, danh tiếng của nàng không hề thua kém mấy vị sư huynh. Mà có thể trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như vậy, cũng đã thấy được tâm trí của cô nương này không hề bình thường. Nàng vừa nói ra lời kia, tất cả đồng môn đều gật đầu đồng ý. Minh Tâm tự biết mình lỡ lời, không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Tiếng ồn ào càng lúc càng ầm ĩ, lời lên án, kể tội càng lúc càng cay nghiệt. Mọi người đều chỉ thẳng vào Lâm Nhất, tình cảnh đã không thể vãn hồi.
Lâm Nhất thì vẫn thờ ơ, ngạo nghễ như vậy. Giống như là đang xem một trận náo nhiệt mà thôi. Chỉ là đôi mắt hắn liên tục chớp chớp, khóe miệng hơi nhếch lên, để lộ dáng vẻ trào phúng.
Nhưng đúng vào lúc này, Ninh Viễn lại đột nhiên cất cao giọng nói:
- Ta đệ tử Thần Châu môn Hạ Châu, đừng quản hắn có phải vậy hay không...
Theo sát ngay sau lưng hắn ta là Hoa Trần Tử, càng thêm ngang ngược, không khách khí, yểu điệu mở giọng quát:
- Các vị sư huynh đệ câm miệng hết cho ta! Ngu ngốc, các ngươi cũng chẳng thể dùng lời nói để giết người, sao có thể để người khác mê hoặc...
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Mà Lâm Nhất thì lại lẩm bẩm một câu:
- Cao nhân con đĩ mẹ nó chứ... Mắng thật sự rất thống khoái!
Người đàn ông trung niên cầm đầm nhục mạ hắn có chút kinh ngạc, nhưng lại không phục làm gân cổ cãi:
- Ta chính là Tân Tước Tử Chân Vũ môn...
Lâm Nhất nhìn về phía người nọ khẽ khoát ống tay áo rồi men theo hành lang trong cấm chế tiến thẳng về phía trước. Bị người ta khinh thường như thế, người đàn ông trung niên tên là Tân Tước Tử kia lập tức xấu hổ đến mức đỏ mặt tía tai.
Lâm Nhất cất bước đều đều, lướt qua tâm điểm của sự chú ý, tự giễu nói:
- Quả thật không thể tưởng tượng được còn có người tìm ta để nói những thứ này...
Hắn bước đi rất thong thả, khoan thai, thần thái nhàn nhã, nhưng lời nói lại hàm hồ, làm người ta không rõ nghĩa. Mà đám người xem như đã từng quen biết với hắn như Cổ Tác, Ninh Viễn, Hoa Trần Tử, và Chức Nương cùng với các đệ tử các đại tiên môn mới vừa rồi lên tiếng chỉ trích hắn đều nhíu chặt mày, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau.
Lâm Nhất bước đi thong thả, khoan thai, thần sắc xa xăm, nói tiếp:
- Lúc ta mười sáu tuổi, từng có người nói với ta, chỉ có dùng thiết quyền, dùng cương đao mới có thể chiếm được tiện nghi, lấy được công lý! Mà những kẻ nhỏ yếu, hèn mọn thì không thể làm gì khác ngoài khuất phục. Ta vốn không tin. Sau khi ta xuống núi, lăn lộn trong giang hồ, ta lần lượt đến tìm các cường giả để đòi công bằng, nhưng lại mấy lần gặp phải kiếp nạn sinh tử! Truy cứu nguyên do...
Hắn nói đến đây thì chợt dừng lại. Ánh mắt nhẹ nhàng lướt về phía bên này, rồi nói tiếp:
- Chỉ vì ta quá thấp cổ bé họng, chỉ vì quả đấm của ta chưa đủ cứng rắn...
Đi đến rìa cấm chế thì đột nhiên Lâm Nhất dừng chân, nói thêm một vài câu:
- Đạo lí dễ hiểu như vậy, ngay một khắc vừa xuống núi ta đã biết được, nhưng mà mãi đến hôm nay ta mới chính thức lĩnh ngộ. Mà thoáng cái, hai trăm năm trôi qua, ta thì vẫn là ta, chỉ là không còn khúm núm, không còn cần phải nén giận, chuyện này thì có thể thế nào...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT