Quyên Tử nghiêng đầu nhìn về phía trước, không quên truyền âm nói với hai vị tỷ muội cạnh mình.

Lộ Nhi hiểu ý, lập tức mím môi cười cười, dùng truyền âm để đáp lời nàng:

- Người có đức, có nghĩa sao có thể là người vô tình! Sư tỷ! Ngươi nghĩ có chỗ còn thiếu rồi...

Chức Nương thì chẳng có chút biểu cảm nào, nhỏ giọng nói:

- Ta một đời tu đạo, há có thể nhiễm tục niệm, chọc trần duyên! Nguyện giúp người tốt sống thọ, hôm qua mang tình nghĩa, hôm nay như mây khói...

Nghe nàng nói vậy thì hai vị cô nương còn lại lập tức liếc nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu không thôi. Mà Chức Nương thì lại mỉm cười, thần sắc lạnh nhạt.

.....

Không một ai dám đến gần. Lâm Nhất tiến đến chỗ lò đan, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn cũng không phải là đắc ý bởi vì mới vừa rồi quát một tiếng rất có uy nghiêm. Mà là hớn hở bởi vì đoạt được chỗ tốt.

Sau khi không thể tìm thấy lối đi, Lâm Nhất đã chuyên tâm dò xét cái lò đan kỳ dị này một phen. Hắn lập tức nhận ra sự dị thường của các phù văn trên lò đan. Hắn đã từng có đoạn thời gian rèn luyện diện bích thể ngộ thiên ma, nên đã có sự hiểu bất và lý giải rất sâu sắc về phù văn ấn ký.

Chẳng tốn bao nhiêu công sức, Lâm Nhất đã tính toán ra được một bộ thủ quyết từ trong các phu văn kia. Sau khi thử thi triển ra, thì lò đan phát ra một tiếng vang thanh thúy. Cấm chế trước mắt hắn lộ ra một khe hở. Sau khi bình ổn lại tinh thần kích động, thì hắn lại lập tức ngưng thần, thả thần thức dò xét kẽ hở kia. Dưới nhãn lực của Huyễn Đồng tử, hắn tìm ra được huyền cơ ẩn chứa bên trong lò đan.

Núi này tên là Xích Sơn, lò đan gọi là Minh Đỉnh. Là vật luyện khí luyện đan của Tiên gia. Phía trên phù văn dĩ nhiên là có một bộ thủ quyết. Nếu như đổi lại là một quyển sách khẩu quyết được giấu bên trong lò đan. Thì trước khi cấm chế được bài trừ thì cơ bản là huyễn đồng tử không cách nào nhận ra được.

Mười tám kiểu Minh hỏa ấn và chín câu Minh hỏa quyết, cả hai hợp lại làm một, có thể khống chế mọi loại hỏa trong thiên hạ! Điều này cũng đồng nghĩa với việc, phù văn trên lò đan là đến từ Khống hỏa chi thuật viễn cổ. Chỉ cần hiểu được từng chiêu thức ở bên trong thì có thể tìm ra được đường đi được ẩn giấu bên trong hỏa cấm.



Thân là tu vi, không có một ai là không biết thuật khống chế, điều khiển hỏa. Theo tu vi tăng lên, trình độ của mỗi người cũng sẽ có sự chênh lệch.

Đan hỏa và anh hỏa thì có thể dựa vào pháp lực của bản thân để thao túng. Còn nếu như để ngăn chặn kẻ địch, hoặc là luyện đan luyện khí thì cần phải có pháp môn khống chế hỏa đặc biệt thì mới có thể dùng được. Nhưng mà, Thiên sát lôi hỏa đến từ dị giới lại tách biệt với thuật khống chế hỏa, nên khó mà điều động sử dụng nó một cách dễ dàng được, căn bản là không thể thi triển ra uy lực vốn có của nó. Hiện tại, ngoài ý muốn đạt được bộ Minh Hỏa ấn quyết này, có thể nói là vô cùng “đúng lúc”.

Một lát sau, Lâm Nhất rốt cuộc cũng học thuộc thủ quyết và khẩu quyết. Mà sau lần chậm trễ này của hắn, chín đại cao nhân cũng không hề hiện thân, mà đệ tử của các đại tiên môn thì đều đã lần lượt tề tụ đủ ở đây rồi.

Về việc này, dù cho Lâm Nhất cũng cảm thấy có chút phiền toái, nhưng cũng không quá để tâm. Phóng tầm mắt ra khắp Cửu Châu, thì ngoại trừ chín vị hóa thần tiền bối ra thì hắn cũng không kiêng kỵ bất kỳ kẻ nào nữa.

Vậy nên, Lâm Nhất cứ thế thản nhiên thi triển ra Minh Hỏa ấn quyết còn chưa thành thạo, mở ra một thông đạo trong cấm chế. Sau khi quát lui mấy kẻ đến sau muốn chiếm tiện nghi thì hắn lại tò mò dò xét lò đan kia.

Không thể nghi ngờ, món Minh đỉnh này nhất định là Chí bảo Tiên Cảnh. Mới vừa rồi hắn thi pháp, quang cảnh thật giống như quá trình luyện đan, đủ khiến người xem phải chấn động. Nếu cứ thế bỏ qua nó, quả thật là phung phí của trời. Nếu như có thể thu thập cho mình sử dụng thì chẳng phải là rất tốt sao?

Vừa nghĩ đến đây, hai tay của Lâm Nhất đã mãnh liệt vận sức. Lần này hắn không phải thi triển Minh Hỏa ấn quyết nữa mà đổi lại là thi triển ra pháp quyết tế luyện, thế nhưng chỉ có thể dịch chuyển lò đan được ba thước, sau đó thì khó mà đi xa hơn được nữa. Việc thu thập Minh đỉnh xem như là vô vọng. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Mà hắn đứng đó bận rộn thử hết lần này đến lần khác, thật khiến cho đám người ở bên ngoài không cam lòng.

“Ngươi không coi ai ra gì, cứ thế thu thập bảo vệ. Đám chúng ta chỉ có thể khô mắt nhìn xem, không thể đến gần được, đây quả thật là khinh người quá đáng!”

Đám người ba nhà Chân Vũ môn, Đạo Tề môn và Công Lương môn nổi giận, có mấy vị đệ tử Chân Vũ môn đã khó nén được bất bình tiến lên trước. Phía sau lưng bọn hắn còn có một người khác, chính là Cổ Tác sắc mặt đen thui. Hắn ta liếc nhìn bóng lưng ở cạnh lò đan phía trước, sau đó mới nhìn sang những Tiên Môn đồng đạo khác, chắp tay gượng cười nói:

- Liệt vị! Tuy ta và các ngươi từng có hiềm khích, nhưng lại có thể cùng nhau liên thủ tìm kiếm tiên duyên. Ha ha...

Mọi người quay đầu nhìn lại, Cổ Tác lập tức đứng yên tại chỗ, vô cùng cảm khái nói:



- Mà Tiên Đạo làm nhiều điều sai trái, tiên duyên sẽ càng khó kiếm. Chúng ta còn phải gác lại hiềm khích, khiêm nhượng lẫn nhau, mới có thể có được thu hoạch trong chuyến đi tiên cảnh này. Nếu như có người coi rẻ thiên hạ, quấy phá đồng đạo, há không phải là khiêu khích tranh chấp họa nguyên...

Thấy không một ai để ý đến mình, Cổ Tác cười khan hai tiếng, tiếp tục nói:

- Vị Lâm đạo hữu kia lấy mạnh hiếp yếu, không chỉ muốn độc chiếm bảo vật mà còn ngăn cản đường đi của mọi người. Nếu như cứ để mặc hắn ngang ngược như vậy quả thật là chuyện đáng chê cười. Dưới lòng căm phẫn tột độ, Cổ mỗ xin đứng ra nói hai lời công đạo. Đúng sai, liệt vị đều có thể bình luận...

Cổ Tác còn chưa nói xong câu thì một người đã vọt đến trước hành lang trong cấm chế quát lên:

- Hừ! Chỉ là một kẻ có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ tiểu thành mà thôi, còn nghĩ mình là hóa thần tiền bối hay sao! Hơn nữa, dưới chấm chế, pháp lực của ai cũng sẽ bị áp chế, cũng không cần phải e ngại lẫn nhau...

- Phù...

Cổ Tác kinh sợ thở dài một hơi, sau đó mang theo dáng vẻ chân thành, hoảng hốt khuyên ngăn:

- Người ta dám tranh giành cao thấp với gia sư nhà ta đấy, còn chẳng phải là cao nhân rồi sao? Kính xin đạo hữu cẩn trọng lời nói...

Đối phương là một người đàn ông trung niên, có tu vi nguyên anh hậu kỳ đại thành. Tay chân vừa thô kệch, vừa cường tráng, khí thế bưu hãn, hung dữ nói:

- Ta nhổ vào. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh lại dám xưng là cao nhân, xem ta là trẻ lên ba sao? Vô liêm sỉ, đừng nói quá lên như thế...

Trong lúc hai người ngươi một câu, ta một câu thì Lâm Nhất đã quay đầu lại, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, hắn gầm lên một tiếng.

- Kẻ nào muốn tìm cái chết...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play