- ... Người tam cảnh viên mãn, phân thần ngàn vạn, không chỗ nào không phải là ảo tượng, không chỗ nào không phải là tồn tại của bản tôn, không chỗ nào không phải là đại thần thông. Mà ngươi cách một bước đó xa cả thiên địa, giờ nói những cái này có tác dụng rắm chó gì, chẳng thà lấy chút phi hỏa đó mà nói một hai.

Lâm Nhất yên lặng ngồi đó, chỉ có hai mắt là sáng rực.

Lão long nói tiếp:

- Thiên hạ chi hỏa, phân thiên, địa, nhân tam hỏa, âm dương, tổng cộng là mười hai loại. Thiên chi dương hỏa có hai, là Dương Chân Hỏa và Tinh Tinh Phi Hỏa; Thiên chi âm hỏa có hai, chính là là Cửu Long Xích Hỏa và Thiên Sát Lôi Hỏa; địa chi dương hỏa có ba, địa chi âm hỏa có hai, nhân chi dương hỏa có một, nhân chi âm hỏa có hai, cuối cùng chính là Tam Muội Chân Hỏa.

Ngươi tới một điểm hỏa chủng của ma trủng, chính là Thiên Sát Lôi Hỏa gần bằng Cửu Long Xích Hỏa, lại vì tế luyện không đủ mà khó có thể thể hiện ra bộ mặt vốn có. Mà ngọn đèn ở trong nhà đá trong khe núi lúc trước chính là Tinh Tinh Phi Hỏa mà lão long ta cũng không sợ hãi.

Cũng may uy lực của phi hỏa đó trăm không còn một, nhưng lại vô ý làm khó đám phàm phu tục tử các ngươi. Nếu không, đốt hết chỗ tiên cảnh còn sót lại này cũng không phải việc khó.

Nghe vậy, Lâm Nhất thầm động dung. Đốt trời diệt đất chỉ cần một cái phất tay, đó là một phen khí thế như thế nào! Mình khó khăn lắm lắm mới đi được tới ngày này, con đường dưới chân giống như cũng trở nên rộng lớn hơn, lại cũng trở nên càng thêm cao xa khó lường hơn! Mà Thiên Sát Lôi Hỏa trong cơ thể mình nếu thể hiện ra được mười thành uy lực sẽ là tình hình như thế nào? Hắn không khỏi thở hắn ra một hơi, lại nghe lão long nói:

- Về phần bốn câu đó, chưa chắc đã là lời tiên tri, nói không chừng là lão bà tử đó ăn nói bừa bãi, ngươi để ý làm gì.

Ăn nói bừa bãi? Lời này của lão long lắc lư lắm, Lâm Nhất lắc đầu bất đắc dĩ. Minh phu nhân kia chỉ là tồn tại của một dòng phân thần, vẫn cường đại khiến người ta không thể tưởng tượng. Mà lúc đó trên khe núi có nhiều người như vậy, tại sao chỉ có mình là nghe thấy bốn câu đó?

Vạn sơn minh tuyền thủy tự thanh, thiên hoang viễn cổ mạch lộ hành; nhất điểm phi hỏa tam thiên cảnh, cửu thế vi nhân lưỡng nan phùng! Bốn câu này rốt cuộc nên giải thích thế nào? Vị Minh phu nhân kia lúc lấy nước đãi khách chỉ nói hai câu, chính là "uống một chén nước minh tuyền, rửa đi bụi trần hỗn độn".

Trong bình nước đó chẳng lẽ chính là nước minh tuyền? Chỉ cần uống vào một bát nước suối, liền có thể thoát khỏi hỗn độn hỗn độn trên khe núi.

- ... Ngươi nhỏ yếu như vậy, bị người ta nhìn thấu tình hình trong khí hải thì có gì mà ngạc nhiên. Về phần lai lịch của nữ tử đó thì đừng hỏi ta, ta không biết đâu. Còn nữa...Ở Cửu Châu này tu tới Hóa Thần đã là cực hạn rồi, nếu muốn có đột phá là tuyệt không có khả năng.



Một nơi không có nguyên khí, sớm rời khỏi mới là chính đồ! Thôi dừng ở đây, nói chuyện với ngươi mệt quá.

Lão long lại lấy cớ đi ngủ, Lâm Nhất ôm đầy một bụng nghi hoặc không được giải đáp, đành phải vừa nghĩ lại những lời của cao nhân này vừa nghiền ngẫm không thôi.

Người tam cảnh viên mãn, có thể phân thần ngàn vạn, không chỗ nào không phải là ảo tượng, không chỗ nào không phải là tồn tại của bản tôn, không chỗ nào không phải là đại thần thông. Chỉ cần nghĩ tới đã khiến người ta tâm thần kích động khó yên rồi!

Hóa thân ngàn vạn, chẳng phải chính là chưởng thiên khống địa, là tồn tại giống như thần minh sao? Ký Hồn Phân Thân thuật cũng có mấy phần tương tự, mà mình trước mắt ngay cả một phân thân cũng chưa tu luyện ra! Mà lão long nói tam cảnh viên mãn, là chỉ ba cảnh giới nào?

Nhớ là trong Động Chân kinhcó việt, tiên thuật và tu vi chia làm thượng, trung, hạ tam quan. Hạ quan chính là mượn dùng linh khí thiên địa, trợ giúp thai tức, có công dụng luyện khí hóa thần, lại chia làm ba cảnh giới Hóa Thần, Luyện Hư và Hợp thể; Trung quan thì là phạm thiên tứ cảnh, thượng quan là động thiên tam cảnh. Sau đó thì là La Thiên cảnh mơ hồ chưa rõ.

Có điều Động Chân kinh chỉ một thiên kinh văn liên quan tới cảm ngộ tâm cảnh, không đề cập tới tới phân chia trình độ tu vi. Nếu muốn biết rõ cái gọi là tam cảnh viên mãn thì chỉ đành gác lại cho ngày sau thôi.

Lão long! Ta biết ngươi khinh thường tu vi của ta, đợi ngày sau xem thế nào nhé? Cửu Châu không có lợi cho sự tu hành của tu sĩ cho, nhưng con đường thông ra ngoài Cửu Châu ở đâu? Nếu biết chỗ Tiên Vực thì ta cố gắng mà tới! Ta cũng muốn xem cái gì mới là thiên ngoại thiên, tiên nhân chân chính có bộ dáng gì. . .

Lâm Nhất ngồi ngơ ngẩn nửa ngày, vẫn suy nghĩ tán loạn, vẫn nghi hoặc khó tiêu. Hắn dứt khoát vứt bỏ tất cả, nhắm mắt dưỡng thần, giống như một tảng đá không nhúc nhích, dần dần dung nhập vào trong mảng tĩnh lặng này.

....

Khi lại bị cấm pháp ngăn cản bức cho phải dừng lại, đoàn người Cổ Tác cũng yên tâm. Người giở lại trò cũ trừ Lâm Nhất kia ra thì tuyệt không không phải ai khác.

Cổ Tác lại thần sắc lo lắng, gọi mọi người nhanh chóng phá cấm. Hiện giờ đã trì hoãn ngày rồi, chỉ sợ người muốn truy sát đã chạy xa! Khi đường đi không còn trở ngại, đám người tiến về phía không xa thì dừng bước trước một động khẩu cạnh vách đá.



Nhìn huyệt động sâu hoắm đó, vết máu trên đất cùng với khí cơ hỗn độn xung quanh. Cổ Tác nhíu mày, có thể đăm chiêu. Có người muốn vào động tìm, bị hắn vội vàng quát bảo ngưng lại. Hắn và sư đệ Tư Khánh trao đổi ánh mắt, liền phất tay ra hiệu mọi người tiếp tục đi.

Lần này Cổ Tác không đi sau mà dẫn đầu đi đằng trước. Những người còn lại không dám chậm trễ, ai nấy toàn lực đi theo.

- Sư huynh! Ngươi cho rằng có người sống sót không?

Mấy vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ chạy lên, Tư Khánh mặt mày tươi cười, lời nói hàm súc không rõ.

Hạng Nguyên có chút hồ đồ, sắc mặt khó coi. Liên tục dày vò mấy ngày, người muốn giết lại không thấy bóng dáng, mà đôi sư huynh đệ này vẫn cứ giả vờ thâm sâu, thật sự khiến cho người ta bực mình. Hắn không nhịn được nói:

- Chúng ta đây là muốn đuổi giết Lâm Nhất hay là chạy thoát thân! Hai vị có lời thì mau nói đi.

Cổ Tác dưới chân không ngừng, vuốt râu nói:

- Trong huyệt động đó tất có dị thú thường lui tới, chính là nơi hung hiểm, không thể ở lâu. Mà sát khí chưa tan trước động khẩu, nhất định là có người đã gặp nạn. Muốn biết Lâm Nhất đó có may mắn thoát khỏi hay không, chúng ta chỉ có mau chóng đuổi tới là sẽ biết!

Tư Khánh cười ha ha phụ họa:

- Hạng đạo hữu đừng trách, vừa rồi không phải là lúc nhiều lời! Dị thú đó hung mãnh thế nào thì mọi người cũng thấy rồi, không thể không cẩn thận một chút. Nếu Lâm Nhất ở trong huyệt động, chắc chắn sẽ phải chết; Nếu hắn may mắn đào thoát, vậy thì như lời sư huynh ta nói, cứ đuổi theo là được!

Hạng Nguyên hừ một tiếng, sắc mặt trở nên dễ coi hơn, nói:

- Đừng để Lâm Nhất đó chạy thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play