- Xin lỗi Lâm đạo hữu! Chuyến đi Tiên cảnh này ta xin thôi ở đây, ta đi tìm một chỗ trốn, chỉ cầu có thể sống tạm!
Đuôi lông mày Lâm Nhất giãn ra, trong thần sắc cũng không hề có vẻ không vui. Hắn không để ý tới Viêm Hâm, ngược lại nhìn về phía Liễu Hề Hồ.
Nữ tử đó tái phải đều khó xử, do dự không thôi.
Lâm Nhất lại nhìn về phía trước, thần sắc đạm mạc, nhẹ giọng nói:
- Từ đây đi thêm trăm dặm chính là Cửu tẩu chi địa. Hai vị nếu đã vô tình với tiên cảnh, chưa chắc đã không có biện pháp giữ mạng! Xin cứ tự nhiên!
Hắn nói xong liền nhắm mắt lại, không hề để ý tới hai người đó nữa.
Liễu Hề Hồ thần sắc lúng túng, có chút không biết làm sao, Viêm Hâm ở bên cạnh thì thừa cơ hô:
- Sư muội! Chớ làm phiền tới sự nghỉ ngơi của Lâm đạo hữu, chúng ta mau mau rời khỏi đây thôi!
Nàng ta hơi do dự một thoáng, đành phải chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu, bảo trọng!
Lâm Nhất gật đầu, không nói gì.
Liễu Hề Hồ khẽ thở dài, im lặng xoay người.
Viêm Hâm bỗng nhiên nhớ tới gì đó, vội nói:
- Hư Đỉnh môn ta tuyệt đối sẽ không đối địch với Thiên Chấn môn! Sau này mong Lâm đạo hữu chiếu cố nhiều hơn!
Thấy đối phương không để ý, hắn cười ngượng ngùng rồi vội vàng đuổi theo sư muội.
Hai bóng người đi xa, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt, khóe miệng nhếch lên, nhưng lại không có nụ cười. Nhưng bất kể Viêm Hâm kia tính toán thế nào, cũng vẫn có thể xem là một người khôn khéo!
Tĩnh tọa một lát, Lâm Nhất dứng dậy xoay người quay lại. Sơn khẩu Thái Mạnh sơn rộng chừng hơn mười trượng, phủ đầy đá vụn, xung quanh thì bằng phẳng. Hắn quan sátmột chút rồi giơ tay lên tung ra cờ trận ở tứ phía, tiếp theo lại lấy ra trận bàn vỗ xuống đất. Theo thủ quyết dẫn động, địa phương phạm vi trăm trượng trước sơn khẩu lập tức bị Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận bao phủ.
Lúc tới gặp chỗ rẽ, không biết nhóm người đó đi theo đường nào! Nhưng bất kể là như thế nào, cứ chờ mười ngày rồi tính. Hiện giờ chỉ có một mình, cũng không cần cố kỵ. Chỉ đợi Cổ Tác đuổi tới đâm đầu vào vào trận pháp, cứ giết mấy người là xong.
Đuôi lông mày Lâm Nhất giương lên, trong mắt lóe ánh sáng lạnh. Sau một thoáng, theo thủ quyết của hắn bấm ra, trận pháp lập tức biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại ánh mặt trời mờ nhạt, vách đá cao vạn trượng, cùng với sơn khẩu lặng lẽ trang nghiêm. Ngoài ra còn có thân ảnh côi cút của hắn đứng đó.
Quay sang nhìn chung quanh, Lâm Nhất giơ Tử Kim Hồ Lô lên. Theo vị cay vào miệng, hắn ợ ra mấy hơi rượu, chậm rãi nhấc chân bước đi trên vùng hoang vắng này.
Cách sơn khẩu trăm trượng, Lâm Nhất đá đá vụn dưới chân, tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống. Lấy uống mấy ngụm rượu, hắn thu hồi Tử Kim Hồ Lô, lấy ra hai khối linh thạch thượng phẩm cầm trong tay. Ngoài hấp thu linh khí, hắn không ngại nhất tâm nhị dụng.
Lúc trước nghỉ ngơi nửa ngày, thể lực đã khôi phục được hơn nửa. Đám người Cổ Tác chưa hiện thân, trước mắt vẫn có thể mượn cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức!
Sau nửa canh giờ, nỗi lòng Lâm Nhất đã bình thản, không khỏi nhớ lại tất cả những gì từng phát sinh. Phát hiện có người từ trong Kim Long kiếm quay về khí hải, hắn trong lòng khẽ động, lên tiếng hỏi:
- Lão long, ngươi biết Minh phu nhân kia à?
- Không biết!
Người đó hai tay bấm ấn, đang giả vờ giả vịt ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Nghe thấy hắn hỏi, mí mắt hắn chẳng thèm mở, rất dứt khoát đáp lại một câu.
Thấy lão long không còn vẻ lảng tránh và do dự ngày xưa nữa, Lâm Nhất ngược lại cảm thấy nghi ngờ, tò mò hỏi tiếp:
- Nếu là vậy sao ngươi lại sợ tới mức trốn đi? Chẳng lẽ Minh phu nhân đó có thể nhìn thấu khí hải của ta à?
Lão long đột nhiên trợn mắt lên, cả giận nói:
- Ta nhổ vào! Sao có thể giày xéo uy danh của lão long ta như vậy? Một dòng phân thần mà thôi, ta sợ nàng ta cái gì chứ? Ta chỉ là muốn đổi chỗ ngủ thôi, ngươi quản được à?
Lâm Nhất giật mình nói:
- Ồ! Thì ra chỉ là một dòng phân thần! Tiểu tử ta hiếm khi thấy được điều kỳ quái như vậy, xin lão long phân trần một hai!
Lão long lại ngây ra, lập tức bất đắc dĩ hừ một tiếng. Hơi không chú ý chút là ngôn ngữ có sơ hở ngay, lại bị tóm lấy không buông rồi. Nói chuyện với tiểu tử này thật đúng là khiến người ta đau đầu!
- Đã là một dòng phân thần, cái ta gặp không phải là ảo cảnh cố hữu của tiên cảnh, chính là đại thần thông Minh phu nhân kia thi triển! Người đó đến từ đâu? Chẳng lẽ là tiên nhân thượng giới à? Người nàng ta muốn tìm là ai? Vì sao lại truyền âm cho ta, bốn câu tiên tri đó phải giải thích thế nào?
Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội lãnh giáo cao nhân, Lâm Nhất sao chịu bỏ qua. Mà không đợi hắn nói hết lời, lão long đã không nhịn được cả giận nói:
- Đủ rồi! ta không phải là tiên sinh nhà ngươi, hơn nữa tuổi tác lớn rồi nên trí nhớ không tốt, vì sao phải trả lời ngươi.
Không đúng, so với ngày xưa thì lão long lúc này hình như là nóng nảy hơn nhiều! Nếu không phải đó Minh phu nhân đó thì vì cái gì?
Lâm Nhất thầm cân nhắc, sau đó bình tĩnh nói:
- Là tiểu tử ta quá mức vội vàng, lão long đừng tức, tuổi già sức yếu đừng nên hay tức giận.
Phát hiện đối phương lại muốn phát tác, hắn vội vàng nói tiếp:
- Lão long cứ tùy ý chỉ điểm vài câu là được, ta chăm chú lắng nghe!
Dưới hảo ngôn hảo ngữ, cơn tức của lão long vơi đi nhiều. Hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi mới lo lắng nói:
- Ta tùy ý chỉ điểm ngươi vài câu? Không được nghi ngờ, không thể cố hỏi.
Lâm Nhất vội vàng gật đầu, vâng dạ lấy lòng:
- Lão long đúng là thầy tốt bạn hiền! Mong cao nhân chỉ điểm bến mê, tiểu tử trông chờ!
Lão long hừ một tiếng, nói:
- Lâm tiểu tử, khi ngươi giết người thì mạnh mẽ vang dội, khi gạt người thì xảo quyệt bách xuất, tâm cơ thâm trầm, đúng là tiến bộ không ít! Vì điều này, lão long ta cảm thấy rất vui mừng!
Nghe vậy, Lâm Nhất miệng méo xệch. Đây là đang khen hay cố ý trào phúng vậy?
Lão long lại trầm giọng nói:
- Người quát tháo cửu tiêu phải có tu vi siêu phàm nhập thánh, mà người gan dạ sáng suốt vẫn phải cơ trí chết trăm lần cũng không hối hận, thiếu một thứ cũng không được! Mẹ nó, lại dông dài rồi, ta sẽ nói với ngươi về đạo phân thần này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT