Hoa Trần Tử tự mình nói:

- Hết thảy ma khí trong sơn cốc từ ma trủng này mà ra, nếu như mở nó ra, chúng ta tu luyện có nhiều chỗ tốt nha. . .

Không đợi nàng ta nói xong lời, sắc mặt của Tùng Vân Tán Nhân trầm xuống, quát khẽ nói:

- Trần Tử, chớ càn rỡ! Đây chính là chỗ Quy Khư của tiền bối Thiên Đạo Môn, sao dám quấy rầy? Mà cửa đá phong ấn do tổ sư lưu lại, lão phu cũng không có bản lãnh khai mở nó, ngươi lại sao có thể gan lớn làm xằng làm bậy như thế? Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, môn quy không tha thứ!

Hoa Trần Tử ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc tái nhợt, nước mắt rơi 'tí tách tí tách'. Mà thần sắc của đối phương không thấy hòa hoãn, hiển nhiên là thật sự nổi giận. Nàng ta cắn chặt môi, đưa tay lấy ra một cái ngọc sứt mẻ đưa tới, sau khi đứng dậy nói:

- Đã xúc phạm môn quy, Hoa Trần Tử sẽ rời khỏi Phi Vân chướng vĩnh viễn không quay về!

Nàng cúi người thi lễ, không ngờ lại xoay người rời đi.

Ngọc giản ở trong tay, Tùng Vân Tán Nhân liếc mắt thật nhanh một cái, sắc mặt thay đổi, vội vàng hướng về phía bóng lưng nổi giận rời đi nói:

- Trần Tử, trở về!

- Con không trở lại!

Hoa Trần Tử có chút cố chấp, cũng không quay đầu lại chống đối một câu. Chỉ có điều dưới chân nàng ta chậm lại, nhưng vẫn bộ dạng ngẩng đầu, dứt khoát.

Vãn bối có dũng khí trước mặt mình vô lễ như thế, nha đầu kia thật đúng là người đứng đầu! Tùng Vân Tán Nhân lắc lắc đầu, giọng nói trở nên ôn hòa rất nhiều, khuyên lơn:

- Vừa rồi là lão phu trách lầm ngươi. . .

Cùng một tiểu nha đầu nói chuyện như vậy, ông ta tự giác hoang đường, lại không thể không nói:



- Lão phu còn có một lọ đan dược giữ lại vô dụng. . .

Bước chân của Hoa Trần Tử chợt dừng lại, đã tức giận xoay người lại, đưa tay nói:

- Thành ý đâu?". Tùng Vân Tán Nhân thấy tính tình của nàng y hệt như đứa trẻ, ông ta cười khổ, móc ra một lộ đan dược ném tới.

- Coi như không oan uổng người, chính tổ sư cũng không thành. . .

Hoa Trần Tử sau khi thu lọ đan dược, vẫn muốn để ý không tha người. Bất quá, nàng ta lại biến mất trong con ngươi nước mắt, dưới chân nhẹ nhàng đi trở về.

Thấy tiểu nha đầu đi tới bên cạnh cũng không ngồi dưới trướng, Tùng Vân Tán Nhân không xem đó là ngang ngược, ngược lại giơ lên ngọc giản trong tay, thần tình trịnh trọng hỏi:

- Nói rõ với lão phu xem, vật này đến từ nơi nào? Ngươi đi ra ngoài nhiều năm như thế từng có phát hiện gì?

Hoa Trần Tử cũng không phải là nữ tử được chiều quá sinh kiêu, ngược lại là rất có ánh mắt. Nàng ta đứng một bên, đàng hoàng cúi người nói:

- Ngọc giản này là đệ tử vô tình lấy được, qua tra duyệt điển tịch biết được, trong đó ghi chép lại phương pháp phá trừ ma cấm! Vị trí được đánh dấu trên đó chính là vị trí của Vị Ương hải. Đệ tử tìm kiếm nhiều năm, không thu hoạch được gì, bấy giờ mới trở về sơn môn bẩm báo!

Ngọc giản tuy là trong lúc vô ý lấy được, nhưng lại đến từ Tàng Kinh Các của Thiên Đạo Môn. Địa phương trong bản đồ đó chân thật tồn tại, nhưng mà cửa đá dưới đất của Vị Ương hải đó sớm đã không thấy. Đối mặt tổ sư Tùng Vân Tán Nhân, Hoa Trần Tử nói ra lời thật, lời nói dối lại buồn bực để trong bụng. Nàng ta dù chưa nói ra thật tình, lại cũng không bịa đặt.

Ngoài ra, trong ma trủng có giấu con đường tắt của ma tu, đồng dạng không thể để cho người khác biết được.

Mà cửa đá của ma trủng và cửa đá của Vị Ương hải tương đương nhau, nếu như dùng biện pháp giống nhau, chẳng lẽ có thể phá trừ ma cấm sao? Mà chỗ này nếu là nơi Quy Khư của các tiền bối, tổ sư làm sao chịu tùy tiện phá cấm chứ! Nếu không, bản thân mình lại vì sao phải cực khổ lăn lộn nhiều năm như vậy?

Chỉ tiếc, một chuyện tốt lại bị Lâm Nhất kia làm hỏng, đúng là làm người ta tức giận nha!

Mỗi thời mỗi khác, có cất giấu pháp môn phá trừ ma cấm đã là vô dụng rồi, chi bằng dâng lên tổ sư, lão nhân gia chung quy có một ngày động tâm! Đến lúc đó, rốt cuộc không phải không có chỗ tốt cho mình.

Đủ loại trên chính là tiểu tâm tư của cô gái này, người khác không thể nào biết được.



Tùng Vân Tán Nhân nghe xong Hoa Trần Tử một phen tự thuật, ông ta lại tra xét ngọc giản trong tay, âm thầm lộ vẻ động lòng. Pháp môn phá cấm này đúng là đủ ác độc, không ngờ lại dùng người sống đến huyết tế, quá mức không thể tưởng tượng nổi! Ông ta hơi chút nhớ kĩ, vẫn nghi ngờ trùng trùng, không khỏi tự hỏi:

- Trong biển rộng, thật sự có con đường đi thông ma trủng hay sao? Nếu là như vậy. . .

Tùng Vân Tán Nhân nghĩ đến đây, ông ta lo âu. Ma trủng không chỉ có làm chỗ Quy Khư của mọi người, lại là căn cơ sở tại của Thiên Đạo Môn, nhất định không dung thất a! Bản thân mình mỗi ngày canh giữ ở chỗ này, không dám lười biếng chút nào, mà người khác lại có thể tự nhiên ra vào trong đó, cái này. . .

Tùng Vân Tán Nhân bỗng nhiên đứng dậy, ngược lại đi tới cửa đá của ma trủng, đã là tâm sự nặng nề. Chưa đến một lát, ông ta thần thái uy nghiêm, không cần suy nghĩ phân phó với Hoa Trần Tử:

- Tiểu nha đầu, ngươi lập được một công lớn rồi đấy, ắt có trọng thưởng! Mà ngươi hàng năm tại ngoại, khó có thể chuyên tâm tu luyện, hôm nay cùng ta bế quan năm mươi năm, không được làm trái với mệnh!

Tùng Vân Tán Nhân vứt bỏ không rãnh để ý tới Hoa Trần Tử vô cùng ngạc nhiên, ông ta giương giọng nói về phía sơn cốc:

- Hai vị đệ tử Nguyên Anh hậu kỳ trông coi cửa đá của ma trủng ma tới đây, người nào có dũng khí tới gần, giết không tha!

Ông ta vừa nói xong, đã xông ra sơn cốc, qua trong giây lát đã mất đi thân ảnh.

- Bế quan năm mươi năm? Điều này cùng cấm túc có gì khác nhau đâu? Đây cũng là trọng thưởng khác sao? Tổ sư khi dễ ta a. . .

Hoa Trần Tử tỉnh hồn lại, giậm chân hét lên, khiến cho hai vị lão giả chạy vào sơn cốc giật nảy mình.

Phí công phát tiết vừa thông suốt, Hoa Trần Tử tự giác thư thái rất nhiều. Thấy hai vị sư huynh lớn tuổi kia hãy còn kinh ngạc, nàng ta bỗng nhiên cười hì hì, nói:

- Sư tổ có điều thông báo, hai vị sư huynh hãy cố gắng canh chừng cửa đá nha! Sư muội ta muốn bế quan!

Nàng ta nói xong, không quan tâm chắp tay thi lễ, liền chạy thẳng tới cao sơn bên cạnh cốc địa.

Trong nháy mắt, Hoa Trần Tử đã đến trước một chỗ động phủ, vừa khéo có thể nhìn xuống cửa đá của ma trủng kia. Trong con ngươi của nàng ta chớp động nụ cười giảo hoạt, lẩm bẩm, bế quan thì bế quan, hay là tăng cao tu vi quan trọng hơn! Canh giữ ở chỗ này, thật ra thì nhất cử lưỡng tiện. Nhưng mà, nhưng mà Lâm Nhất ác độc kia nha, ngươi chết tử tế mới khiến cho người bớt lo, đừng đột nhiên nhảy ra ngoài, bằng không, bằng không, ta không để yên cho ngươi. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play