Phi Vân chướng, chính là vị trí đạo tràng của Lương Châu Thiên Đạo Môn.

Chỗ này kỳ phong trải rộng, sơn thế hiểm trở, linh mạch rất nhiều, chính là chỗ tu luyện không thể có nhiều hơn.

Trong quần sơn, cuối đường của một chỗ thung lũng núi cao, có một khe núi bị mây đen bao phủ, nối thẳng tới sơn cốc vừa bị phong bế. Chỗ này, chính là một chỗ cấm địa của Thiên Đạo Môn.

Trong bóng đêm, Hoa Trần Tử đứng lửng lơ trên không mà đến, thân hình rơi xuống chỗ khe núi. Trên vách đá bên cạnh có hai chữ "Ma trủng" to lớn, biểu lộ ra khí thế khá dữ tợn đáng sợ. Nàng ta liếc mắt một cái, lơ đễnh bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, liền muốn xuyên qua, tại chỗ đột nhiên toát ra hai bóng người chặn đường đi.

Đây là hai vị nam nhân trung niên có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, ánh mắt nhìn nhau một cái, một người chắp tay nói:

- Từ biệt nhiều năm, phong thái của Hoa sư muội càng hơn trước! Ha ha. . .

Người còn lại cũng cười hàn huyên nói:

- Ha ha! Sư muội lâu rồi không gặp có khoẻ hay không. . .?

- Ồ? Đây không phải là hai vị sư huynh sao! Có gì quay về sẽ nói, xin lỗi không tiếp được!

Hoa Trần Tử không yên lòng chắp tay đáp lễ, nhấc chân liền đi về phía trước. Thấy đối phương lại đứng không dời chỗ, nàng ta cau mày lại, không hiểu hỏi:

- Hai vị sư huynh chẳng lẽ muốn mưu đồ bất chính? Đây chính là trọng địa của sư môn, hai người các ngươi cũng không nên làm loạn, mau mau tránh ra. . .

Hai người họ không phải nhận được sư mệnh mới trực thủ vệ chỗ này đấy ư, vì sao trở thành mưu đồ bất chính chứ? Vị Hoa sư muội khó dây dưa này thật là làm người ta đau đầu. Hai người cười khổ, một người trong đó nói:

- Tổ sư đang ở nơi này tĩnh tu, không gọi không được đi vào! Xin sư muội quay về. . .

Người còn lại cũng nói phụ họa:



- Đúng a! Đúng a! Hoa sư muội hay là trở về nghỉ ngơi quan trọng hơn a!

Hai người vừa nói xong, đều là thần sắc biến đổi, cả kinh kêu lên:

- Sư muội, ngươi làm gì đó. . .

Hoa Trần Tử đã lui về phía sau mấy bước, trên ngọc thủ nâng một viên châu xoay mồng mồng chuyển động, còn cong lên cái miệng nhỏ nhắn không cam lòng nói:

- Ta đi ra ngoài công cán, lúc trở về phục mệnh lại bị ác ý ngăn trở. Không còn cách nào khác, lo lắng tổ sư an nguy, ta chỉ đành phải đánh giết tiến vào. . .

Nàng ta nói xong, đã nâng cánh tay lên. Hai người kia cả kinh né cũng không được, động thủ cũng không, vội vàng lên tiếng cầu xin sư muội dừng tay! Đúng lúc này, một giọng nói già nua mà trầm ổn ung dung truyền đến...

- Trần Tử. . . Vào đi. . .

Vào khoảnh khắc thanh âm đàm thoại vang lên, Hoa Trần Tử đã đi qua sát vai hai người, không quên ném ra câu nói tiếp theo...

- Khi trở ta lại tìm hai vị sư huynh so tài. . .

Hai vị sư huynh hai mặt nhìn nhau, âm thầm kêu khổ. Vị sư muội này trước sau như một hành sự không cố kỵ, sư tổ lại mặc kệ nàng ta cũng không trách mắng gì cả. Vừa rồi bản thân mình chỉ làm theo phép mà thôi, sẽ không thật sự gây phiền toái a?

- Tục truyền, tổ tiên của Hoa sư muội cùng tổ sư của ta có quan hệ rất sâu xa, chúng ta không nên chấp nhặt với muội ấy nữa. . .

Một người truyền âm nói, người còn lại bất đắc dĩ gật đầu. Trong chớp mắt, hai người biến mất thân hình khỏi tại chỗ.

. .



Trong dãy núi xoay chung quanh, chính là một cái cốc địa có kích cỡ hơn mười dặm. Chỗ này không chỉ có linh khí dày đặc, còn tràn ngập một tầng hắc vụ nhàn nhạt.

Trên núi cao bốn phía, mở mấy chục cái động phủ, là địa phương của Thiên Đạo Môn trưởng lão bế quan.

Ngay chính giữa cốc địa, đứng sừng sững một tòa núi đá cao trăm trượng, phạm vi chung quanh gần dặm, cũng ở một chỗ đã nứt ra một vết nứt, là một mặt cửa đá ngăn lại. Trên đó hắc khí chi chít, phù văn chớp động. Ở bên cạnh có một cái sơn động, có tư thế bảo vệ xung quanh. Mà chỗ này, chính là vị trí tĩnh tu của Thiên Đạo Môn tổ sư Tùng Vân Tán Nhân.

Tùng Vân Tán Nhân, chính là một vị lão giả diện mạo gầy guộc. Râu tóc ông ta xám xịt, vân bào màu xanh trên người, đang ngồi xếp bằng trong động phủ bên cạnh cửa đá. Ông ta thấy có bóng người từ xa tới gần, chậm rãi lắc lắc đầu. Nha đầu kia chạy tây chạy đông khắp nơi trong thành, làm gì còn bộ dáng như một nữ nhi gia a! Chẳng lẽ con bé còn tích tụ khó tiêu ư? Nhưng nếu không phải năm đó giao nó cho đệ tử của mình, như thế nào lại rơi xuống sự tiếc nuối của trăm năm này! Có trách chỉ tự trách mình bận bịu tu luyện thôi, lại có sự phó thác của sư huynh. . .

- Bái kiến tổ sư!

Hoa Trần Tử từ khe núi chạy thẳng tới chỗ này, người chưa tới, tiếng đã tới trước.

Tùng Vân Tán Nhân 'Ừ' một tiếng, nhưng lại tay vịn râu dài, trầm ngâm im lặng. Đợi thân hình của Hoa Trần Tử rơi xuống đứng vững vàng, ông ta bấy giờ mới quan sát đánh giá nàng từ trên xuống dưới, chậm rãi tiếng nói:

- Nha đầu nhà ngươi đó, vừa đi mấy chục năm không thấy bóng dáng, sao phải giả vờ xưng công chuyện trong người chứ? Nói thêm mấy lời tử tế, hai bọn họ nhất định không ngăn con vào cốc.

Ánh mắt liếc qua cửa đá gần đấy, Hoa Trần Tử tay vuốt lọn tóc đến ngồi xuống đối diện Tùng Vân Tán Nhân. Nàng ta chưa đáp lời, đã nhếch lên khóe miệng, trong thần sắc đều là ủy khuất.

Tùng Vân Tán Nhân thấy thần tình của Hoa Trần Tử dị thường, ông ta cười ha hả, hỏi:

- Chuyện gì chọc giận con không vui thế? Chẳng lẽ còn có người dám khi dễ con hay sao?

Mấy chục năm tâm huyết hủy hoại chỉ trong chốc lát, không phải bị tiểu tử gọi là làm Lâm Nhất khi dễ rồi sao? Hoa Trần Tử cho là như thế, lại lên tiếng oán giận nói:

- Đệ tử còn không phải trong lúc vô ý nghe nói có dị thuật mở ra ma trủng, bấy giờ mới bôn ba tại ngoại mấy chục năm, lại không thu hoạch được gì, khó tránh khỏi tâm cảnh không tốt!

Tùng Vân Tán Nhân nghe vậy, con ngươi nhoáng lên một cái, cất lên một tiếng 'Vậy à', lại trầm ngâm im lặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play