- Bỏ trận pháp Phong Hải trong phạm vi năm trăm dặm, còn không thì mọi thứ miễn bàn!
- Lâm tiểu hữu, có gì từ từ . . .
Nhạc Thành Tử chưa nói hết câu buộc phải dừng lại, vì Lâm Nhất không thèm quan tâm, hắn móc ra khối linh thạch bắt đầu thổ nạp. Nhạc Thành Tử nhìn di hài lại nhìn tiểu tử to gan làm loạn kia, một chốc chịu bó tay.
Khu vực biển phạm vi năm trăm dặm có mấy chục đệ tử canh giữ, ánh mắt mọi người đều đang nhìn. Nếu bỏ mặc di hài của tổ sư là hành động đại nghịch bất đạo, dù Lâm Nhất có là chí tôn của Huyền Thiên môn cũng khó tránh khỏi bị người lên án. Nhưng nếu không còn Phong Hải đại trận, lỡ tiểu tử nhà ngươi chạy mất thì làm sao bây giờ? Để lại tổ sư, hướng đi Cửu Châu, và còn . . . tóm lại mọi thứ thành bọt nước.
Vẻ mặt Nhạc Thành Tử rối rắm do dự, sau đó nói với Yến Khởi:
- Yến đạo hữu, tạm thời nghỉ ngơi hai ngày, ta cần dặn dò đôi chút với các đệ tử.
Yến Khởi không đáp lại, vuốt râu đen, hờ hững liếc một người một bộ xương khô, môi mấp máy.
Này, sao ngươi biết Lâm Nhất sẽ không hủy di hài của tổ sư?
Nghe Yến Khởi truyền âm, Nhạc Thành Tử bất ngờ, muốn lên tiếng hỏi nhưng đối phương đã bước đi.
Mặc kệ tiểu tử kia như thế nào nhưng nếu xuống tay với di hài tổ sư của lão thì cần phải đắn đo.
Nhạc Thành Tử thầm thở ra, nói với Lâm Nhất trên đảo nhỏ:
- Tiểu hữu đừng cố chấp quá, lão phu chờ ngươi ba ngày vậy.
Trên đảo nhỏ không có bất cứ động tĩnh, Nhạc Thành Tử biết không ai thèm quan tâm mình, đành hậm hực xoay người đi theo Yến Khởi.
Trên một đảo nhỏ tương tự, chỉ có bốn người Lãnh Thúy, Lăng Bá, Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo. Các tu sĩ Huyền Thiên môn đều ở vị trí riêng, trải rộng trên mặt biển mấy trăm dặm trông chừng trận pháp. Nên hòn đảo này tạm thời là chỗ đặt chân của mấy người.
Hai cao thủ bận rộn nửa ngày, tay trắng quay về. Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo không bất ngờ, tiểu tử đó không dễ đối phó, toàn Huyền Thiên môn đã lĩnh giáo rồi.
Lãnh Thúy, Lăng Bá lần đầu tiên thấy Lâm Nhất kẹt trong trùng vây mà vẫn mạnh mẽ như vậy, bọn họ vừa bất ngờ vừa đứng ngồi không yên. Nhưng hai người làm khách, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Thấy Yến Khởi trở về, Lãnh Thúy tiến lên nghênh đón, không đợi đối phương đứng vững nàng đã hỏi:
- Người kia tính tình thiên chấp mà lỗ mãng, hay là . . .
Yến Khởi phất tay, nhẹ giọng nói:
- Lòng người đã mất, phí công vô ích!
Yến Khởi tìm tảng đá ngầm bằng phẳng ngồi xuống, gật đầu với Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo hành lễ chào mình, sau đó bí hiểm nói với Lãnh Thúy theo cạnh mình:
- Người xưa bảo rằng lòng không thiên du thì lục thức bế tắc. Chúng ta chấp nhất ở một chỗ thì lòng dạ sẽ hẹp hòi, quên mất thiên địa rộng lớn.
Lời nói của Yến Khởi chất chứa cảm khái khác với nhiều ngày trước, mang chút bình hòa.
- E rằng không chỉ có hai chúng ta, Đan Dương sơn, đem Đan Dương không còn . . .
Hai người nói chuyện chợt nghe có tiếng cười.
- Ha ha ha! Lần này ra biển Yến đạo hữu thể ngộ được nhiều điều.
Nhạc Thành Tử đáp xuống đảo nhỏ, phất nhẹ ống tay áo ra hiệu mọi người tùy ý, cười tủm tỉm bước tới.
Yến Khởi chắp tay mời đối phương ngồi, nghi hoặc hỏi:
- Thể ngộ gì đâu, chẳng qua nói vài câu cho vui. Lần này ra biển có thể nói Huyền Thiên môn đã quyết tâm, giằng co trong khu vực biển hẻo lánh này sẽ gặp biến số không lường trước. Dốc sức mấy chục người ra chưa chắc không thể phá mở trận pháp đó, vì sao đạo hữu do dự như thế?
Nhạc Thành Tử hỏi ngược lại một câu:
- Ý Yến đạo hữu muốn hỏi có phải chúng ta bị di hài của tổ sư trói buộc tay chân?
Nhạc Thành Tử nhìn qua Quảng Tề Tử, Hoằng Đạo đi tới gần, đổi giọng nặng nề nói:
- Cố chấp mà không ngu xuẩn, biết biến báo mà không vượt lễ, đó là nơi đạo tâm ở. Nên việc gấp thì đành tùy tình thế, ba ngày sau Huyền Thiên môn ta sẽ cử một nửa người cưỡng ép phá trận, những người khác lo giữ trận pháp, không thể sơ sẩy một chút nào.
Nếu Lâm Nhất nghe được câu này chắc chắn sẽ mắng lão nhân này. Cái gì gọi là nơi đạo tâm ở? Gọi là lừa mình dối người, bịt tai trộm chuông, kiếm cớ an lòng thì đúng hơn.
Quyết phá mở trận pháp bắt người mà nói là cố chấp. Không thành công thì lùi một bước tìm cách thì bảo là biến bảo. Nếu tùy tiện phá trận, lỡ tay hủy di hài của tổ sư là phá hỏng quy củ tông môn, lễ độ phế tôn ti người lớn kẻ nhỏ, nên không sao, chờ ba ngày sau mới hành động. Còn về tông môn và đồng đạo thì đã cho đầy đủ lễ độ, khiến người không cách nào lên án. Với Lâm Nhất thì đã hết tình hết nghĩa, lễ trước rồi binh sau. Hơn nữa hắn có gan lấy người chết ra uy hiếp đã là tội lớn ác tày trời, mặc kệ tiểu tử kia cuối cùng nhận kết cục gì thì đều là gieo gió gặt bão.
Nhạc Thành Tử nói hàng loạt lời đường hoàng, không quên dặn dò. Theo ý lão thì độn thuật của Lâm Nhất không tầm thường, phải cẩn thận.
Yến Khởi và Lãnh Thúy liếc nhau, nàng cười khổ, không cần nói cũng biết. Cái gì gọi là cao nhân? Người như Nhạc Thành Tử mới là cao nhân thật sự, so với lão thì hai người tự thấy còn kém nhiều, dù là cỡ như Công Dã Kiền cũng không bằng. Cao nhân như vậy mang theo mọi người đối phó một người trẻ tuổi mà cuối cùng chưa biết thắng thua, ai là cao nhân?
Trên khu vực biển này Huyền Thiên môn và Hắc Sơn tông người đông thế mạnh, Chính Dương tông có vẻ cô đơn chiếc bóng. Yến Khởi và Lãnh Thúy luôn bên nhau, Lăng Bá càng cô đơn hơn. Từ khi ra khỏi Khốn Long cốc đến nơi này, vẻ mặt đắc chí của gã chẳng còn nữa, trở nên có chiều sâu hơn.
Lăng Bá nhìn hòn đảo nhỏ nơi xa và bóng người quen thuộc kia, gã hơi ghen tị, có chút hụt hẫng, nỗi lòng không tên này càng khiến gã im lặng.
Vô tình gặp một việc, một người, hoặc nghe một câu nói sẽ vô hình thay đổi ngươi, ta, hắn. Tựa như nước biển vỗ bọt sóng, vui vẻ bắn lên chỉ là trong khoảnh khắc, để ý ngắm nhìn, phong cảnh nhỏ khác biệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT