- Chẳng qua là một tu sĩ Kim Đan, trong lúc gấp gáp bày ra trận pháp mà kiên cố như vậy, thật khiến người bất ngờ. Yến đạo hữu, Đan Dương sơn của ngươi đúng là nơi ngọa hổ tàng lòng, ha ha!

Hai vị cao thủ Nguyên Anh đánh mãi mà không phá được trận pháp do một vãn bối bày ra, khiến người mất mặt. Nhưng Nhạc Thành Tử vẫn ung dung, không quên tán dóc với Yến Khởi.

Nghe như lời khen nhưng Yến Khởi nghe ra vài phần trào phúng, nếu Lâm Nhất là đệ tử của Huyền Thiên môn ngươi thì sẽ có tình hình hôm nay không? Bản tông chủ không nhìn thấu tiểu tử Luyện Khí ngày xưa, Nhạc Thành Tử nhà ngươi biết tiên tri sao?

Sắc mặt Yến Khởi không thay đổi, truyền âm bảo:

- Đảo này không lớn, chỉ có phạm vi một dặm gấp gáp bày ra trận pháp đủ vững chắc thật ra không dễ. Chắc Huyền Thiên tổ sư để lại đồ vật hơi phong phú, khiến người bất ngờ và ngưỡng mộ.

Trận pháp này lợi hại, không chừng do Huyền Thiên tổ sư để lại. Bị người ta lấy đồ ra đối phó với mình, đây không phải bất ngờ và ngưỡng mộ mà là uất ức.

Nhạc Thành Tử vẫn cười bình tĩnh như không có gì:

- Trận pháp có hiện tượng tứ tượng, công thủ khác nhau. Vị trí Chu Tước Nam Cung phòng ngự yếu, hay là hai ta hợp sức lại cùng tấn công vào chỗ đó?

Yến Khởi lên tiếng:

- Hay!

Yến Khởi thu về phi kiếm, lấy Chính Dương Đỉnh ra, chỉ tay một cái, đỉnh nhỏ bỗng biến lớn như núi nhỏ, mang theo thế phong lôi đập mạnh xuống.

Nhạc Thành Tử thấy thế gật gù, định vận dụng phi kiếm trợ uy, nhưng giây sau lão nghệch mặt ra, kinh ngạc hỏi:

- Tiểu tử này định làm gì vậy?

Rầm!



Trong tiếng vang trầm đục, Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ Trận lung lay, nguyên đảo nhỏ rung rinh theo. Lâm Nhất bị động đất làm lảo đảo, vội quay đầu lại nhìn. Một cái đỉnh to như núi nhỏ mang theo lửa đỏ thẫm đập xuống, như sao băng rơi xuống đất, khí thế kinh người. Đây là Chính Dương Đỉnh, Yến Khởi đã dùng hết sức.

Không ai giữ trận pháp vẫn có thể chống đỡ giây lát, nên Lâm Nhất biến mất tại chỗ, chui vào hang núi bên dưới.

Hắn vội nói một câu với di hài:

- Bị đồ tử đồ tôn của lão nhân gia ép nên đành thất lễ!

Kim kiếm bay khỏi tay Lâm Nhất, kiếm quang xoay vòng gọt một mảng vách đá nơi di hài Huyền Thiên Thượng Nhân dựa vào, đánh ra thủ quyết cực nhanh, hắn dùng cấm chế phong lại di hài và vách đá để giữ nguyên hình dạng.

Mới qua giây lát đã có tiếng nổ nhức óc vang trên đỉnh đầu hắn, hang núi rung lắc bần bật. Lâm Nhất thầm hừ một tiếng, tùy tay bỏ di hài vào Càn Khôn giới chỉ, xoay người vọt ra ngoài.

Lâm Nhất đi rồi quay về, lại xuất hiện trên đảo nhỏ.

Khi Yến Khởi lại vận dụng Chính Dương Đỉnh thì Nhạc Thành Tử chợt thấy tình hình bên dưới, vội hét to:

- Khoan! Đó là . . .!

Khi Lâm Nhất xuất hiện thì di hài một tu sĩ cũng hiện ra theo. Xương khô ngồi xếp bằng trên hòn đá giống ghế đá đặt cạnh Lâm Nhất, cốt trắng hếu, trông rùng rợn.

Khuôn mặt Lâm Nhất xúc động tức giận ngửa đầu hét to:

- Tại sao dừng lại? Đánh tiếp đi chứ!

Lâm Nhất chỉ kim kiếm vào hai người trên trời, nói với di hài:

- Huyền Thiên tổ sư, xin hãy ghi nhớ hậu nhân bất hiếu kia của ngài, tên của lão gọi là Nhạc Thành Tử. Nếu vãn bối không giữ gìn được mảnh đất ngài ngủ say thì đành để nó tan biến theo!

Mặt Nhạc Thành Tử đen thui, suýt té từ trên cao xuống, lão không còn giữ sự bình tĩnh nữa.



Nhạc Thành Tử sốt ruột nói:

- Đây . . . đây là di hài của tổ sư?

Lâm Nhất tức giận quát:

- Hay cho Nhạc Thành Tử nhà ngươi, ta cần gì tạo ra bộ hài cốt để qua mắt ngươi?

Lâm Nhất tùy tay ném một vật bay ra khỏi trận pháp.

Nhạc Thành Tử vội giơ tay chộp, đó là một ngọc bài thân phận, bên trên có minh văn Thần Châu môn, chữ ghi đạo hiệu Huyền Thiên Tử.

Nhạc Thành Tử lật qua lật lại quan sát, gật gù nói:

- Thần Châu môn này chắc là tiên môn của Cửu Châu, đạo hiệu trước khi tổ sư của ta thành danh là Huyền Thiên Tử. Yến đạo hữu, tạm thời dừng tay!

Đỉnh to bỗng teo nhỏ, bị Yến Khởi thu về. Nhìn người trẻ tuổi ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên đảo, Yến Khởi thầm lắc đầu. Tiểu tử này hành sự không theo lẽ thường, khiến người khó thể đoán trước, giờ di chuyển bộ di hài làm bùa hộ mệnh.

Nhạc Thành Tử từ xa chắp hay hướng xương cốt bên dưới, biểu tình lo sợ không yên.

Nhạc Thành Tử thở dài nói với Lâm Nhất:

- Lâm tiểu hữu, xin hãy mở trận pháp ra để ta nghênh di hài của tổ sư về núi chôn cất yên nghỉ, xin đa tạ trước.

Lâm Nhất trợn trắng mắt, hừ mũi, vén vạt áo ngồi xuống.

Lâm Nhất không thèm nhìn Nhạc Thành Tử, nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play