Người Lãnh đạo trong trấn vừa bước đi trước, Lý Vĩ Tài liền xuất hiện phía sau, không ai nhìn vào có thể đoán được có chuyện gì xảy ra. Có thể họ còn tưởng những Lãnh đạo của họ ở Khu Công Nghiệp Cao cần những tài liệu gì nên đến lấy, dù có biết nhưng họ nghĩ chuyện này đại khái là được sự đồng ý của Lãnh đạo ở trấn rồi.

Như vậy nên Lý Vĩ Tài gần như không cần tốn nhiều công sức liền nắm được tất cả giấy tờ trong tay.

Dù muốn quay đầu lại thì cũng không có chỗ để đi, đến Thành phố Bạch Dương chính là đến cửa chết, tìm đến Thanh Trì thì Ủy ban Nhân dân huyện Thanh Trì có thể lấy lý do công tác giao tiếp vẫn chưa xong đưa Thành phố Bạch Dương giải quyết. Khi nằm trong tay người ta rồi thì người ta muốn giao tiếp thế nào thì giao tiếp như thế đấy.

Gã ta không thể nào hô hào, chọc giận, hay còn được người ta nói chuyện thỏa thuận như thông thường nữa. Tất cả các khoản mục còn chưa tính toán rõ ràng thì ban lãnh đạo thị trấn Ngô Nam đã phải đến phòng trực ban của công an rồi.

Ngày hôm qua, ở Ủy ban Nhân dân huyện Thanh Trì, mọi người cùng nhau phối hợp đóng kịch, ai ngờ được hai bên là cao thủ diễn kịch

Khốn khiếp!

Tên tiểu từ này kẻ xướng người họa, một mặt làm ra vẻ công khai rõ ràng, một mặt trộm cướp. Người không tán thành hắn liền thỏa hiệp, họ thỏa hiệp thì hắn lại phản đối, nhân lúc họ không chú ý, hắn đưa vào cả. Điều ghê gớm nhất là trước khi đi tên tiểu tử kia còn nói rất chắc chắn là thời hạn thỏa hiệp là ba tháng nên khiến mọi người buông lỏng cảnh giác. Họ nghĩ ba tháng thời gian còn dài nên chưa chuẩn bị gì cả, ai ngờ tên tiểu tử này ra tay còn nhanh hơn. Hôm nay hắn diễn vở Hồng Môn Yến, liền giải quyết xong tất cả.

Hồng Môn Yến dù có nguy hiểm thế nào cũng có được bữa cơm nhưng hôm nay người của trấn Ngô Nam, ngay cả cơm cũng chưa được đụng đến.

Trần Trung Hoa nghe Vương Ái Dân gầm lên, gã ta cũng ý thức được trong trấn đã xảy ra chuyện gì rồi, nên vội vàng đến hỏi:

- Đồng chí Ái Dân, có chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Vương Ái Dân vô cùng khó coi, ghé sát vào tai Trần Trung Hoa nói nhỏ mấy câu.

- Chuyện này...chuyện này.

Sắc mặt Trần Trung Hoa lúc ấy trắng bệt, hai tay buông thỏng run rẩy, không biết vì kinh sợ hay vì giận nữa.

- Nhanh trở về trấn.

Trần Trung Hoa đứng nguyên tại chỗ gần hai phút mới phát được những lời này ra từ kẽ răng. Gã ta rời xa đoàn người của trấn Ngô Bắc nhanh chóng đi vào trong xe. Sắc mặt vô cùng khó coi không thể nào tả nổi, có vẻ giống như phần mộ tổ tiên của gã ta bị họ đào lên vậy.

Vương Ái Dân cũng không dám trì hoãn, đi theo Trần Trung Hoa tiến vào trong xe, xe nhanh chóng chuyển hướng trở về trấn.

Lúc này, một số lãnh đạo Ngô Nam thấy thế liền biết trong trấn xảy ra chuyện lớn, nên họ chưa kịp ăn cơm cũng nhanh chóng đi theo.

Ba phút trước Trần Trung Hoa còn mời mọi người ăn cơm nhưng giờ còn chưa kịp nói lời nào đã bỏ của chạy lấy người, người của trấn Ngô Bắc bị để ở lại Ban Quản lý, họ không hiểu gì cả.

Lưu Xuân Huy cau mày nói:

- Tên Trần Trung Hoa này làm việc không đáng tin cậy chút nào cả.

Chủ tịch Thị trấn Diêu Đại Dũng nhìn chiếc xe chạy đi, thoáng chốc suy nghĩ, nói:

- Xem ra, trấn Ngô Nam xảy ra chuyện rồi.

Lưu Xuân Huy cố suy nghĩ nói:

- Trước tiên chúng ta đi ăn cơm, sau đó cử một người đến trấn Ngô Nam xem thế nào. Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm, hiện giờ lại là làm việc cùng nhau, nếu thật sự trấn Ngô Nam có chuyện gì chúng ta cũng không thể xem như không nhìn thấy được.

Diêu Đại Dũng liền nhanh chóng gật đầu đồng ý, sau đó điện thoại nói dăm ba câu rồi cùng đoàn người cùng nhau đến quán cơm mà Trần Trung Hoa nói.

Đoàn người của Trần Trung Hoa nhanh chóng chạy về văn phòng làm việc trấn Ngô Nam. Ở cửa lớn nhìn thấy một tấm băng rôn dán biểu ngữ thật lớn với tiêu đề Mừng Khu Công nghiệp mới Tiểu Ngô Sơn chuẩn bị thực hiện. Nếu có vấn đề gì đưa lên góp ý

Sau khi Lãnh đạo trấn Ngô Nam xuống xe, mọi người ai cũng kinh ngạc khi thấy tấm băng rôn kia. Nội dung vô cùng đơn giản, ý chính là: Trong lúc chuẩn bị xây dựng khu ở mới, tất cả quyền Quản lý của trấn Ngô Nam đều thông qua Ban Lãnh đạo trù bị.

Đây cũng chính là có ý nói, thời kì chuẩn bị xây dựng Khu ở mới ở Tiểu Ngô Sơn, toàn bộ vấn đề thị trấn Ngô Nam lúc này không có quyền phê duyệt. Tương lai Tiểu Ngô Sơn sẽ có Ủy ban Nhân dân quận, là điều tất nhiên được thừa nhận.

Sắc mặt Trần Trung Hoa tái đen đến không thể nào đen hơn được. Gã ta nổi giận đùng đùng đi vào trong văn phòng cơ quan.

Khi vừa thấy phòng làm việc của mình, hai tay Trần Trung Hoa run lên cầm cập, lần này đúng là gã ta đang rất tức giận. Lý Vĩ Tài không chỉ mang đi các sổ sách liên quan mà ngay cả tủ hồ sơ của Trần Trung Hoa cũng không bỏ xót. Anh ta đúng là mượn gió bẻ măng mà, những giấy tờ trong ngăn tủ đều chuyển đi cả rồi.

- Đồ vô sĩ, quân trộm cướp!

Trần Trung Hoa không thể nào nén được lửa giận trong lòng. Hắn ta đứng trong phòng làm việc thét gào, hung hăng đập bàn.

Khu mới Tiểu Ngô Sơn chỉ mới có kế hoạch chuẩn bị thực hiện, cũng chưa được chính thức hoạt động mà đã dám lộ trắng trợn tước đoạt đất của trấn Ngô Nam. Những hành vi như thế này, ngay cả chúa đất ở địa phương này Trần Trung Hoa không thể nào chấp nhận được.

Những tên Cán bộ xã này, ngày bình thường cảm thấy ở xa mặt trời nên hoành hành ngang ngược đã quen. Nhưng hôm nay, bọn chúng lại đụng ngay một người không theo quy tắc nào cả, cũng xem trời bằng vung luôn.

Những người Lãnh đạo còn lại cũng chạy về phòng của mình quan sát, khi trở lại mặt mày ai cũng giống Trần Trung Hoa cả. Hầu hết các văn kiện trong phòng làm việc của bọn họ đều bị mang đi cả.

- Bí thư Trần, anh có nghĩ được ra biện pháp nào không?

Có một người trong đám lo lắng hỏi đến, thị trấn Ngô Nam bị Càn quyét sạch sẽ, đối phương cũng không nói rõ lấy văn kiện làm gì? Mạng sống của mình bị người khác nắm trong tay thật sự làm người ta sợ hãi.

- Chuyện này thật sự vô lý, chúng ta đến đó gây náo loạn đi.

Có người đề nghị.

Vương Ái Dân hung hăng trừng mắt nhìn người vừa nói, quát:

- Ngu xuẩn! Gây náo loạn để nhanh chết hơn à.

Người nọ cũng luống cuống khi bị Vương Ái Dân quát lớn, nhưng khi hồi phục lại tinh thần thì nghĩ lời này quả rất đúng. Nếu đi gây rối chỉ có thể làm chính mình thảm hại hơn thôi. Trong khi đó sổ sách lại nằm trong tay đối phương, nếu không có sổ sách, thị trấn Ngô Nam cũng không thể nào đi gây rối loạn được.

Ngày hôm qua đi gây náo loạn còn có lý do để làm thế, bọn chúng nói là mọi người không hiểu về công việc này cho nên muốn đến hỏi rõ mọi chuyện. Hiện tại những chuyện chưa rõ của mọi người đã được Khu Công Nghiệp Cao Thành phố Bạch Dương đáp ứng đầy đủ, vậy mà giờ còn đến gây náo loạn thì chỉ mang họa vào thân thôi.

Nói cho cùng mọi chuyện của bọn họ chính là bị người Chủ nhiệm trẻ tuổi của Khu Công Nghiệp Cao kia bày mưu tính kế. Có lẽ hắn ta đã nghĩ ra tất cả các bước của chuyện này.

Hiện giờ chỉ có một con đường có thể đi, đó là đàm phán. Bọn chúng chỉ còn nước đàm phán với Thành phố Bạch Dương, vì hiện giờ đã bị người ta nắm được nhược điểm rồi.

Trần Trung Hoa ngồi ở kia suy nghĩ đến nửa giờ, cuối cùng cũng chấp nhận thực tế này. Gã ta ném tàn thuốc xuống đất, giẫm giẫm vào nói:

- Mọi người nhanh chóng chuẩn bị quay trở lại Ban Quản lý tiếp tục họp.

Mọi người nhìn mặt nhau, trong lòng có dự cảm bất an. Lúc này quay trở lại chỉ có một kết quả là phải rướn cổ lên để người ta cắt tiết.

Một đám người Lãnh đạo của trấn Ngô Nam, cơm trưa cũng chưa ăn mang bụng trống quay trở lại Khu Công Nghiệp Cao. Tuy nhiên, bụng tuyệt nhiên không đói vì bên trong đang chứa đầy lo lắng nên không chứa được gì khác cả.

Vào phòng họp, Lãnh đạo của trấn Ngô Bắc cũng đã biết có xảy ra chuyện gì nên thành viên ban Lãnh đạo phía Ngô Nam trấn mới ỉu xìu như thế. Trong lòng họ không hiểu đầu đuôi mọi chuyện thế nào mà bây giờ Lãnh đạo Ngô Nam trấn không còn có ý phân ranh giới, chức trách, trách nhiệm với Thanh Trì nữa. Ai bảo dám gây chiến với Thành phố Bạch Dương, ngay chính trấn Ngô Bắc này dù phân riêng nhưng vẫn dưới sự Quản lý của Thành phố. Nếu Tăng Chủ nhiệm muốn làm gì ảnh hưởng đến thì dễ như trở bàn tay.

Mọi người cứ như vậy ngồi hút thuốc, không ai nói gì cả, ai cũng đều có tâm sự của riêng mình.

Thời gian họp cũng đã đến, cửa phòng họp mở ra, mọi người cùng nhau cuống quýt đứng lên. Lần này đến đây không chỉ có một mình Tăng Nghị, mà còn có cả Lý Vĩ Tài đang uy phong lẫm liệt bước vào.

Lý Vĩ Tài ngồi vào bàn giữa hai bên, trong tay cầm một cuống sổ quăng mạnh lên bàn, kêu Cạnh một tiếng, mọi người ai cũng hoảng hốt trong lòng.

- Họp.

Lý Vĩ Tài đảo mắt nhìn quanh một vòng, nghiêm túc nói:

- Hôm nay triệu tập tất cả mọi người đến đây họp chủ yếu là nói sơ qua một chút về vấn đề kỷ luật Khu kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn, cũng để phân chia chức trách, trách nhiệm. Rất hy vọng mọi người xem trọng buổi họp này, ghi chép đầy đủ những điều chính yếu, để sau khi trở về nghiêm khắc quán triệt chấp hành.

Lãnh đạo hai trấn Ngô Nam, Ngô Bắc liếc nhìn nhau, không phải chỉ thảo luận về giờ giấc công tác ấy ư? Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã đổi lại như truyền đạt chỉ thị.

Trần Trung Hoa thở dài trong lòng, trời ạ, bây giờ phải thực hiện theo chỉ thị của chúng. Hiện giờ các sổ sách văn kiện đều nằm ở Khu Công Nghiệp Cao này, chỉ cần người ta mở cuốn sổ văn kiện ra cũng đã biết nên làm thể nào rồi cần gì giờ giấc. Lúc này buổi thảo luận trực tiếp giờ này lại biến thành ra lệnh, căn bản hiện giờ Lý Vĩ Tài không cần thảo luận cùng ai rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play