Giống như suy nghĩ của Tăng Nghị, ba mươi người ở phòng họp nói qua nói lại cho tới trưa, nhưng cũng không thể nào đưa ra kết quả cuối cùng như mong muốn.
Hai lãnh đạo ở hai trấn Ngô Nam, Ngô Bắc từ sáng tới trưa đều kể khổ, nào là đã tiến hành trình lên nhiều dự án như dự án Huệ Nông, đây là dự án đang tiến hành một nửa rồi, đất đai cũng được chỉ định rồi, chỉ cần tiền đầu tư thôi, chuyện gì đã làm thì làm cho tốt. Lúc này đột nhiên tiến hành xác nhập thành một khu quy hoạch chung, như vậy sẽ gây ra khó khăn rất lớn với bọn họ, nhất định phải tìm ra phương án xử lý hợp tình, công khai rõ ràng, phải giải thích rõ ràng cho nông hộ hiểu, nếu không sẽ có vấn đề lớn xảy ra.
Ngàn người đẩy vạn người ngăn, trong vòng ba tháng gấp gáp cũng không thể nào hoàn thành việc này được.
Duy nhất trong việc xây dựng Viện điều dưỡng là làm việc thuận lợi, lãnh đạo hai trấn đều phối hợp rất tốt, chỉ cần xác định được nơi xây dựng là toàn bộ Cán bộ cùng nhau thực hiện. Ai cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nghiệp vụ thu hồi đất, không muốn trì hoãn giây phút nào cả.
Trần Trung Hoa dù có mười lá gan cũng không dám quấy nhiễu nơi xây dựng khu an dưỡng, chỉ cần gã ta có hành động gây ảnh hưởng gì thì quyền lực trong tay gã sẽ không còn nữa, lúc đó thì chuyện này chắc chắc không có gì vui cả. Lúc trước một mẫu ruộng được đền bù ba phần đất, lúc ấy chỉ cần hợp gã ta thích chỗ nào có quyền chọn lựa. Nhưng khi nào tiến hành hợp thành một khu chung thì đều do Ban Quản lý mới thành lập ở Tiểu Ngô Sơn quyết định. Nhưng không ai muốn quyền lực trong tay mình bị mất đi cả.
Hầu hết mọi người cũng đưa ra ý kiến rất rõ ràng, muốn xây dựng Khu an dưỡng mọi người đồng tâm đồng sức ủng hộ. Nhưng Tăng Chủ nhiệm lại muốn xây dựng khu sinh thái mới gì đó, thì không thể được.
Tăng Nghị rất hiểu rõ tâm tư suy nghĩ của họ, công việc là như vậy, càng xuống dưới lại càng khó làm hơn. Những Cán bộ ở xã, thị trấn cũng không phải là những người có khả năng hiểu biết cao. Bọn họ thường xuyên làm việc trực tiếp với địa phương, bất kể chuyện lớn nhỏ gì cũng đều qua tay bọn họ cả.
Mà địa phương hy vọng mọi người đồng sức đồng lòng quan hệ mật thiết với nhau. Chỉ cần bọn họ quyết tâm chống lại thì Trần Trung Hoa kia sẽ rút lui, anh ta không thể làm được chuyện gì cả. Lời nói anh ta phát ra sẽ ảnh hưởng đến nhiều người.
Chẳng hạn như sự kiện trại nuôi heo của nhà Hồ Tam Gia, ở thôn Đông Hồ xảy ra ở năm trước. Họ không biết chuyện gì cả, liền chạy đến trại nuôi heo quấy nhiễu không cho làm trên đất ấy, hoàn toàn là hướng về mối quan hệ thâm tình, cùng xóm cùng làng để giúp đỡ nhau.
Đây cũng chính là nguyên nhân Trần Trung Hoa to gan lớn mật không sợ chuyện gì, cùng lắm là cả hai cùng chết. Nếu chuyện gì làm trái ý bọn họ, bọn họ đến tập thể, đưa ra yêu sách thì chuyện này không thể có lần thứ hai, lần thứ ba. Họ dùng bạo lực để quản lý trật tự địa phương, nên không dễ dàng tha thứ cho ai cả, không hài lòng chuyện gì họ dùng gậy gộc xử lý, ai dây vào họ đều gặp xui xẻo cả.
Đương nhiên, phía sau lưng những người này đều có người đang đỡ đầu, nếu không Trần Trung Hoa cho dù không phối hợp cũng tuyệt nhiên không dám kiêu ngạo, ngông cuồng, bừa bãi như thế.
Nhìn qua đồng hồ thấy gần đến giờ trưa rồi, Tăng Nghị cũng không muốn nhìn những người này khua môi, múa mép nên hắn tuyên bố hội nghị tạm dừng, ăn cơm xong, chiều lại tiếp tục thảo luận.
Nói xong những lời này, Tăng Nghị bưng chén trà đi ra, cũng không nói bố trí đặt cơm.
Ngô Nam, Ngô Bắc hơn hai mươi người ngồi trong phòng họp đợi nửa ngày nhưng không ai đến mời họ đi ăn cơm cả. Bọn họ mới biết Tăng Chủ nhiệm do không hài lòng kết quả hội nghị nên tức giận, cơm trưa cũng không xắp sếp.
Trần Trung Hoa trong lòng cười lạnh một tiếng, tên oắt con này hắn không bố trí cơm cho bọn ta ăn không lẽ chúng ta đói sao? Nghĩ như thế có thể gây áp lực cho chúng ta à, hắn ngây thơ quá!
Hắn cười ha hả đứng lên nói:
- Bí thư Lưu, chúng ta là người Ngô Nam Ngô Bắc vẫn luôn là hàng xóm tốt. Chúng ta đã nhiều lần qua lại với nhau, nhưng cùng nhau hợp tác làm chung công việc thì đây là lần đầu. Bữa cơm trưa này, tôi sẽ mời, xin Bí thư Lưu và các đồng chí Ngô Bắc nể mặt mà đến.
Bí thư thị trấn Ngô Bắc Lưu Xuân Huy cũng không khách khí, cười ha hả nói:
- Cơm à, vậy cùng nhau ăn cơm đi, chia đi, mỗi bên chịu một nửa.
- Anh xem anh kìa, đi với tôi còn khách khí làm gì!
Trần Trung Hoa không khuyên gì thêm, nói:
- Đối diện Ban Quản lý Khu Công Nghiệp Cao không xa có một quán cơm, chúng ta đến đó đi.
Một đám người đứng lên rời khỏi phòng họp, đi xuống lầu dưới, trong lòng vô cùng oán giận Tăng Nghị. Dù trời đất bao la, chuyện ăn cơm là chuyện lớn nhưng cũng không thể vì chuyện không đồng ý trong công việc mà không bố trí cho ăn cơm được. Vị Tăng Chủ nhiệm này dù có bực mình thế nào thì cũng không nên hẹp hòi như thế.
- Bí thư Lưu, buổi chiều còn họp nữa, buổi cơm trưa này chúng ta không nên uống rượu, khi nào anh đến trấn Ngô Nam kiểm tra công việc, tôi sẽ mời anh uống một bữa.
Trần Trung Hoa bước đi thong thả, bệ vệ, cùng Lưu Xuân Huy mở cửa bước ra vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, cho thấy biểu hiện của hắn lúc này rất tốt.
Vừa ra khỏi tòa nhà Ban Quản lý liền thấy một người trẻ tuổi mặc bộ đồ trắng, mồ hôi đầy trán đang lòng vòng ở trước Ban Quản lý. Sắc mặt anh ta có vẻ lo lắng, anh ta muốn vào nhưng bảo vệ Ban Quản lý đang đứng bên cạnh không cho anh ta tiến vào.
Nhìn thấy bọn người của Trần Trung Hoa, người trẻ tuổi kia vội vàng đưa tay lên gọi to:
- Bí thư Trần, Chánh văn phòng Vương.
Trần Trung Hoa đưa mắt nhìn, đây không phải là đồng chí kế toán Tiểu Chung sao? Gã ta đi tới hỏi:
- Tiểu Chung, cậu không ở thị trấn, chạy đến đây làm gì?
- Bí thư Trần, trong trấn xảy ra chuyện rồi.
Người trẻ tuổi có vẻ mệt mỏi lo lắng nói:
- Anh vừa mới đi, sau đó....
- Nói từ từ, đừng có gấp.
Vương Ái Dân trừng mắt nhìn, ngăn cản không cho Tiểu Chung kể tiếp. Nơi này là cửa Ban Quản lý Khu Công Nghiệp Cao, lại có đoàn người của trấn Ngô Bắc ở đây.
Tên tiểu tử nhà ngươi không thể tiếp tục nói oang oang để người ngoài nghe thấy được, vậy còn ra thể thống gì nữa. Hắn ta dẫn Tiểu Chung cách xa vài bước hỏi:
- Trong trấn xảy ra chuyện gì?
- Chánh văn phòng Vương
Tiểu Chung nói với giọng ấm ức:
- Buổi sáng, khi Lãnh đạo trong trấn mới vừa đi Tiểu Ngô Sơn thì Lý Chủ nhiệm đến. Anh ta mang theo một chiếc xe tải còn có Cục giám sát của Thành phố Bạch Dương đến.
- Đến phòng Kiểm toán không nói lời nào liền mang tất cả các giấy tờ văn kiện đi cả.
- Cậu nói cái gì?
Vương Ái Dân trừng mắt nhìn, người gã như bị điện giật.
- Tất cả khoản mục và văn kiện đều bị Lý Chủ nhiệm mang đi.
Tiểu Chung lại nhắc lại một lần nữa, vẫn không quên cường điệu từ Tất cả. Vương Ái Dân cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất như cuồng quay, chân đứng không vững bước lui về sau hai bước liền trụ lại. Tim Vương Ái Dân đập như muốn nhảy ra ngoài không thể nào yên ổn được.
Má ơi! Vậy là trời sắp sập rồi! Vương Ái Dân đập liền mấy cái vào trán.
Lấy tư cách là người của nhà nước, trong khi đó ở trấn Ngô Nam không có một nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp nào cả nên không thể nào lại mất một khoảng tiền lớn, vấn đề là tiền đi đâu? Chỉ có tham ô mà thôi.
Trấn Ngô Nam không có nhà máy, xí nghiệp, hầm mỏ nào cả, toàn bộ tài chính trong xã là từ trên chi xuống. Nên đồng tiền chi ra hết sức khó khăn nhỏ giọt nhưng trong khi đó Ban Lãnh đạo ở trấn Ngô Nam không có gì là khó khăn cả. Năm trước vừa nổi lên một tòa nhà xa hoa năm lầu, những người Lãnh đạo nơi này đều có xe hơi, bữa ăn thì thịt cá đầy đủ, ngày lễ tết phúc lợi cũng không ít, ngoài ra còn được đi du lịch ngắm cảnh nữa. Mỗi tuần đều đến nhà một trong các vị Lãnh đạo kia đánh mạt chược, chưa khi nào nghỉ cả.
Vậy những số tiền này ở đâu ra? Tất cả đều là các khoản trợ cấp mà từ trên chi xuống như khoản về giáo dục, khoản giúp đỡ người nghèo, trợ giúp về thủy lợi, về nông nghiệp. Đối với các khoản chi này nhất định tiền nào dùng vào việc nấy.
Mà hiện giờ, những giấy tờ có liên quan đều bị Lý Vĩ Tài mang đi cả rồi. Nếu giờ quay đầu hối lỗi thì quả thật không thể nào chịu nổi. Dù có bị nặng nhẹ thế nào mọi người cũng cùng nhau đi vào một đường rồi.
- Chuyện lớn như vậy, sao giờ mới thông báo đến?
Vương Ái Dân không đè nén cảm xúc hoang mang, gã ta gầm rú lên.
Tiểu Chung càng tủi thân hơn nói:
- Toàn thể Lãnh đạo trong trấn đến đây họp cả rồi, tôi gọi điện thoại thì lại tắt máy, vì không gọi ai được nên tôi mới chạy đến đây tìm.
Vương Ái Dân chỉ biết đã có chuyện xảy ra, chuyện xảy ra cũng đúng lúc thật.
Khó trách được khi diễn ra cuộc họp vào sáng nay không thấy Lý Vĩ Tài xuất hiện. Ở đây Tăng Nghị cho gọi tất cả Lãnh đạo địa phương đến họp một cách nghiêm túc về đất đai, mà ở địa phương đó thì Lý Vĩ Tài lại mang người tiến vào sào huyệt của bọn họ, đúng là hiểm độc mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT