- Cô Phùng không nói, cháu còn cảm thấy mình mập hơn một chút ấy chứ!
- Hiện tại một mình cháu ở lại Vinh Thành thế này, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, thế thì bảo sao không ốm chứ?
Phùng Ngọc Cầm khi nói đến đây, trong mắt biểu lộ vẻ thương tiếc sâu sắc. Tăng Nghị mười mấy tuổi đã mất đi người thân, ngay lúc tốt nghiệp cấp hai, liền bắt đầu tự mình đi xa rồi. Nghĩ tới đây, Phùng Ngọc Cầm có chút lo lắng, bà bảo:
- Tuổi tác của cháu không còn nhỏ nữa, nên nắm thời gian mà giải quyết vấn đề cá nhân đi. Có người bên cạnh chăm sóc cho cháu là cô yên lòng rồi!
Tăng Nghị chuyển hướng đề tài bảo:
- Cháu ở một mình quen rồi, tự mình có thể chăm sóc cho bản thân. Cũng là sức khỏe của Bí thư Phương, cô Phùng phải quan tâm nhiều. Lần này cháu sơ suất quá, cứ nghĩ là vết thương đã lành, không nghĩ tới nó lại tái phát!
Phùng Ngọc Cầm thở dài, bà cũng hiểu Tăng Nghị không muốn nói về vấn đề này. Cái cô bé nhà họ Long kia, nghe nói gần đây phải xuất ngoại rồi, đang tốt đẹp sao lại thành ra thế này? Phùng Ngọc Cầm cảm thấy trưởng bối bề trên bên Long gia cũng có chút quá ác tâm.
- Trước kia ở Nam Giang, cháu cứ cách một thời gian là lại tới đây thăm, bên người cũng có Tiểu Đường kiên trì giúp mát xa cho lão Phương. Vết thương cũ của lão cũng đã qua một năm rồi, cũng chả có tái phát gì, cũng thoải mái được một thời gian. Hiện giờ lại đến Chi Xuân, công tác phải khai triển một lần nữa, việc gì cũng phải tự thân làm. Đoán chắc cũng rất mệt!
Phùng Ngọc Cầm nói tới đó.
Vết thương của Phương Nam Quốc, quả thật đã được Tăng Nghị chữa khỏi bảy tám phần rồi, nhưng là bệnh tổn thương, mấu chốt còn phải xem hậu kỳ bảo dưỡng. Trước kia còn có Đường Hạo Nhiên bên người, lúc nào cũng nhắc nhở Phương Nam nghỉ ngơi, cùng lúc tiến hành mát xa, nên vết thương cũng khá lâu rồi không tái phát. Hiện giờ đã đến Chi Xuân nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, Bí thư tiền nhiệm lại từ chức giữa đường, để lại rất nhiều việc, đều cần Phương Nam Quốc tiếp nhận làm. Hơn nữa bên này tình thế cực kì phức tạp, lúc này Phương Nam lại bận rộn, không để ý tới việc chăm sóc sức khỏe. Tháng trước tái phát một lần, ông cũng cắn răng chịu đựng, tháng này lại tái phát nữa, Phùng Ngọc Cầm không chịu được nữa, liền phải gọi điện thoại kêu Tăng Nghị tới.
- Vừa nãy cháu đã xem qua, không có trở ngại gì đâu, nhưng sau này nhất định phải chú ý.
Tăng Nghị nhìn bên Trình Từ Vân, bảo:
- Phương pháp mát xa, cùng với những việc cần chú ý, cháu đã thông báo cẩn thận cho thư ký Trình rồi.
Trình Từ Vân liền lập tức nói:
- Giám đốc sở Phùng, vừa rồi tôi đã ghi tạc vào lòng quá trình bác sĩ Tăng làm mát xa rồi. Bác sĩ Tăng cũng đã giải thích tỉ mỉ. Một lát tôi sẽ luyện tập nhiều hơn, cố gắng làm tốt công tác bảo vệ sức khỏe!
Phùng Ngọc Cầm hơi gật đầu, bà ở tỉnh Chi Xuân vẫn làm Phó giám đốc sở y tế, chỉ có điều so với trước kia thì nhàn nhã hơn nhiều, bà bảo:
- Vậy vất vả cho Tiểu Trình cậu rồi!
- Đây là điều tôi phải làm mà!
Trình Từ Vân vội vàng tỏ thái độ, sau đó y nhìn Tăng Nghị, nói:
- Bác sĩ Tăng, về sau nhất định sẽ có nhiều chỗ phải làm phiền anh!
Tăng Nghị lấy giấy bút ra, viết một dãy số điện thoại và bảo:
- Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu có việc gì, bất luận thời gian nào cũng có thể gọi cho tôi!
Trình Từ Vân cất kỹ số điện thoại, liền đứng dậy cáo từ rời khỏi. Ra khỏi cửa, y đem số điện thoại ra niệm hai lần, ghi tạc sâu vào đầu, thầm nghĩ thừa dịp Tăng Nghị ở Chi Xuân đợi mấy ngày, mình nhất định phải hẹn hắn ra, cố gắng kết giao với hắn một phen.
Lần này vết thương của ông chủ Phương phát tác, Chi Xuân danh y lại vô số. Nhưng ông chủ và phu nhân lại phải ngàn dăm xa xôi, kiên trì gọi viện binh từ tỉnh Nam Giang tới. Cái này là vì tin tưởng. Hơn nữa vị thầy thuốc trẻ tuổi này, không ngờ lại xưng hô với phu nhân là “cô Phùng”, và phu nhân thì chẳng những rót nước nấu canh, còn chủ động quan tâm vấn đề cá nhân của đối phương. Quan hệ như thế này thì làm sao mà tệ được!
Hai người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm. Phùng Ngọc Cầm hỏi một chút tình hình gần đây của tỉnh Nam Giang.
Có chừng hơn nửa canh tiếng, trong thang lầu truyền đến tiếng bước chân. Lúc này Phương Nam Quốc cất bước đi xuống, thần sắc đã thoải mái hơn nhiều, nhìn thấy Tăng Nghị đang muốn đứng lên, ông liền giơ tay đè ép, khẽ cười và bảo:
- Ngồi đi, ở nhà thì tùy tiện một chút là được rồi!
Phùng Ngọc Cầm đi tới hỏi:
- Lão Phương, người hiện tại cảm thấy thế nào?
- Có thể sống lại rồi!
Lúc này Phương Nam Quốc cười ha hả nói:
- Y thuật của Tăng Nghị em còn không biết sao? Anh bây giờ thấy quanh thân thông thái, thật sự thoải mái, cảm giác xương cốt đều nhẹ đi một tí!
Tăng Nghị bảo:
- Sau này ngài nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chuyện mát xa cũng không thể qua loa, nhất định phải kiên trì mà làm!
Phùng Ngọc Cầm không quên, đinh dặn dò, mượn sự giáo huấn lần này mà nói:
- Chi Xuân và Nam Giang cách nhau ngàn dặm, cũng không thể lần nào cũng kêu Tăng Nghị đến cứu được! Nếu không thì anh hãy điều Tăng Nghị từ Nam Giang đến, thế thì em mới bớt lo được, cũng không cần phải nói hoài thế này!
Phương Nam Quốc cười ha hả, cũng không cãi lại, ông bảo:
- Được rồi, anh biết rồi, sau này tất cả đều nghe theo em!
Phùng Ngọc Cầm cũng không nói thêm gì nữa, bà hướng bên Tăng Nghị nói:
- Tiểu Tăng, cháu trò chuyện với lão Phương đi, cô vào nhà bếp xem nồi canh!
Nói xong, Phùng Ngọc Cầm liền vào bếp, tiếp nhận tạp đề và cái thìa từ tay bảo mẫu. Phùng Ngọc Cầm là người phương Nam nên đặc biệt thích nấu canh. Đồ ăn trong nhà có thể giao cho bảo mẫu đi làm, nhưng canh thì phải đích thân nấu.
Lúc này Phương Nam Quốc ngồi vào chính giữa ghế sô pha, giơ tay phải lên vỗ vỗ vào chỗ trống kế bên, cười bảo:
- Tăng Nghị, ngồi đây một chút, mấy tháng không gặp, chúng ta trò chuyện đi.
Tăng Nghị rót chén trà cho Phương Nam Quốc, rồi đến ngồi bên cạnh nói:
- Trước khi đến đây, vừa lúc gặp được Chủ tịch Đường Hạo Nhiên đến Vinh Thành làm việc. Anh ấy biết vết thương cũ của Bí thư Phương tái phát, nên cực kì lo lắng, có thể hôm nay sẽ qua đây.
Phương Nam Quốc đốt một điếu thuốc, khẽ dựa vào sô pha, mỉm cười bảo:
- Về sau việc nhỏ như vậy, thì đừng để ai cũng biết. Nếu tôi không nhớ lầm, hội nghị hội đồng nhân dân thành phố Bác Dương còn chưa tổ chức phải không?
Thời điểm Đường Hạo Nhiên đến thành phố Bác Dương đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Hội nghị hội đồng nhân dân vừa mới cử hành qua. Quyền Chủ tịch thành phố như y, sợ là còn phải thay mặt một thời gian. Đợi đến khi Hội đồng nhân dân đi bầu cử lần sau, khả năng mới có thể chính thức được chuyển! Lúc chưa chuyển, Đường Hạo Nhiên việc gì cũng rất chú ý, sợ sẽ ảnh hưởng tới hình tượng. Không có cách mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Phương Nam Quốc đang nói tới chính là ý này! Nhưng lời nói tuy có thể nói thế, trong lòng ông cũng đang rất cao hứng. Đường Hạo Nhiên biết rằng vết thương của lão lãnh đạo tái phát, lập tức quyết định đến Chi Xuân thăm hỏi, điều này nói rõ chính mình lúc đó đã không nhìn nhầm người. Tiểu Đường vẫn còn nhớ tình cũ, ân cũ, dem cảm giác của lão lãnh đạo đặt lên trên hết.
Tăng Nghị gật đầu cười nói:
- Chủ tịch thành phố Đường ở Bác Dương công tác, khai triển vô cùng thuận lợi!
Phương Nam Quốc liền nói:
- Đối với Hạo Nhiện, tôi cũng khá yên tâm, cậu ta là người làm việc rất điềm đạm, có thể gắn kết các đồng chí lại với nhau, tuy rằng đảm lược không đủ, nhưng sẽ không ra vấn đề lớn gì. Tôi không yên tâm nhất, ngược lại chính là cậu đấy!
Tăng Nghị cười bảo:
- Con người của tôi làm việc không có đầu óc, tương đối nóng nảy, trước đây đã không ít lần gây chuyện cho Bí thư Phương!
Lúc này Phương Nam Quốc cười ha hả, dựa mình về trước, đem chén trà cầm lên tay, nói:
- Không gây chuyện, thì không phải là Tăng Nghị rồi!
Làm lãnh đạo thì đều thích cấp dưới có thể an phận thủ thường, không gây rắc rối cho mình, nhưng đối với Tăng Nghị, Phương Nam Quốc vẫn có một chút dễ dàng tha thứ. Chẳng những không cảm thấy Tăng Nghị là một kẻ gây chuyện, ngược lại còn rất thích tính gan dạ của Tăng Nghị. Thậm chí ông còn cổ vũ Tăng Nghị đi làm thử một số việc có phương diện “gây chuyện”.
Ví dụ như đem Tăng Nghị phái tới khu công nghệ cao, là vì Phương Nam Quốc nhìn trúng Tăng Nghị có thể đại náo thiên cung, mạnh dạn đi đầu. Ông chính là muốn Tăng Nghị buông tay gây sức ép cho khu công nghệ cao, và đánh vỡ cái loại không khí “lão ngưu kéo vỡ xe “ của thành phố Bạch Dương. Tăng Nghị quả nhiên không khiến cho ông thất vọng. Ba lần hai lần, liền thu thập Gia Cát Mưu, mạnh mẽ thu hút đầu tư, tu chỉnh lại khu công nghệ cao vốn đã có khiếm khuyết. Không đến một năm, khu công nghệ cao liền từ một khu sắp đóng cửa phá sản trở thành một khu vực quan trọng ở thành phố Bạch Dương.
Lại ví dụ như Tăng Nghị đề ra một chút ý tưởng kinh doanh về an dưỡng xã hội hóa, Phương Nam Quốc liền sẽ đem việc này làm thành, hơn nữa còn giao cho Tăng Nghị làm.
Nếu là người khác, Phương Nam Quốc nhất định sẽ không làm thế!
Tăng Nghị là viên tướng năng động, có thể đánh nhau mở tân cục diện, sáng tạo vận mệnh mới. Những người khác cùng lắm thì được xem là người có khả năng, hoặc chỉ có thể là tướng giữ thành, không có cái gan như Tăng Nghị, nên cũng khuyết tính đảm đương. Cùng một việc, nếu giao cho Tăng Nghị và một người khác cùng làm, cuối cùng sẽ có hai kết quả hoàn toàn không giống nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT