- Trung ương muốn xây dựng cải tạo một viện an dưỡng cho đoàn cán bộ lão thành. Việc này đã được định rồi, xây dựng ở Tiểu Ngô Sơn, giao giới giữa Vinh Thành và thành phố Bạch Dương. Tỉnh ủy khai báo lên phương án kiến thiết, cũng đã nhận được phê chuẩn của văn phòng trung ương.
Băng Hàn Bách nói.
Tôn Văn Kiệt uống một ngụm trà, có chút thất vọng. Chuyện này chỉ có thể coi là lời nói của người xa lạ, văn phòng trung ương quyết định, địa phương phối hợp theo, không hề có bất kì sự thương lượng nào. Cũng không biết Băng Hàn Bách đến hội nghị thường ủy mà đề cập vấn đề này là có ý gì.
Tần Lương Tín là Bí thư Thành ủy thành phố Vinh Thành, ông suy nghĩ trong đầu, thấy có chút ấn tượng với Tiểu Ngô Sơn. Nơi này, hình như thuộc sự quản hạt của khu Thanh Trì, cán bộ lão thành của văn phòng trung ương đến nơi đó ở, đối với chính mình, thật ra cũng là chuyện tốt.
- Mặt khác thì, bộ tổng tham mưu cũng dự tính sẽ xây một trung tâm tiếp đãi lão cán bộ trên Tiểu Ngô sơn, việc đó cũng đã định rồi. Phương án thiết kế cụ thể đang được thiết lập!
Băng Hàn Bách nói tiếp.
Nhiều vị ủy viên thường ủy có mặt ở đó đều không hiểu rõ Tiểu Ngô Sơn rốt cuộc là ở đâu, chỉ biết là hai cái căn cứ an dưỡng lớn đều nằm ở đó, cảm thấy có chút buồn bực, trong lòng ai cũng đang cân nhắc.
Tư lệnh quân khu tỉnh Lương Hóa Quân lúc này liền thanh cổ họng, ho khan một tiếng, sau đó liền nhìn Băng Hàn Bách.
Băng Hàn Bách liền nói:
- Chuyện này, đồng chí Hóa Quân khá rõ ràng!
Lương Hóa Quân lúc ấy mới có cơ hội để phát biểu, ông nói:
- Ngoài trung tâm tiếp đãi cán bộ lão thành của bộ tổng tham mưu, đại quân khu cũng muốn xây dựng cải tạo Tiểu Ngô Sơn. Việc đó tôi mới nhận được thông báo, còn chưa kịp truyền đạt lại cho tỉnh nội!
Một phòng ủy viên thường vụ, lập tức đem vấn đề ban nãy ra làm chủ đề, nhất thời có chút khó hiểu được. Một ngọn Tiểu Ngô Sơn vô danh, không ngờ lại hấp dẫn tới ba trại an dưỡng lớn. Rốt cuộc tại Tiểu Ngô Sơn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chính mình cũng chưa từng nghe qua nơi này!
Tần Lương Tín cũng không ngờ. Người khác không biết thì thôi, nhưng Tiểu Ngô Sơn lại là địa bàn của bản thân. Không thể nào chính bản thân cũng không biết tin tức gì!
- Tầm quan trọng của công tác cán bộ lão thành thành công, các đồng chí đều biết rõ, việc này tôi cũng không đề cập nữa!
Ánh mắt của Băng Hàn Bách cực kì lợi hại, ông nhìn thẳng vào các ủy viên thường vụ, bảo:
- Ba căn cứ an dưỡng lớn đồng thời ngụ tại Tiểu Ngô Sơn, ý nghĩa không phải thường. Thân là chính quyền địa phương, chúng ta phải đem hết toàn lực ra phối hợp, làm tốt chuyện này. Xét thấy Tiểu Ngô Sơn kéo dài qua Vinh Thành và Bạch Dương hai thị, vì giảm bớt phương tiện khai thông mắc xích, tôi cho rằng nên điều chỉnh lại khu vực phân chia!
Nói tới đây, Băng Hàn Bách quay sang nhìn Tần Lương Tín ở bên phải, sắc mặt hơi chút dịu đi, dùng giọng điệu ôn hòa thương lượng nói:
- Đồng chí Lương Tín, từ khu Thanh Trì lấy đi của anh một thị trấn, anh sẽ không luyến tiếc chứ?
Tần Lương Tín liền khựng lại, thật lâu sau, ông trực tiếp bỏ điếu thuốc trên tay xuống mặt bàn, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười, gật đầu nói:
- Ủng hộ công tác lão cán bộ, không thể từ chối được!
Băng Hàn Bách liền mỉm cười một tiếng.
- Thế thì tôi lát nữa sẽ bảo sở Dân chính đưa ra phương án quy hoạch, báo cáo lên hội nghị thường vụ xem xét!
Tần Lương Tín không nói gì, lại gật đầu một cái, ý bảo chính mình ủng hộ, trên mặt vẫn tươi cười thật tự nhiên, chỉ là bên tay còn lại đặt dưới bàn, đột nhiên nắm chặt lại.
Tôn Văn kiệt trên mặt tỏa ra vài tia hắc khí. Băng Hàn Bách nói tới đây, nếu ông cũng không rõ chuyện là như thế nào, thì chức vị Chủ tịch tỉnh không nên làm tiếp. Băng Hàn Bách đây là đang muốn làm đường về đây mà!
Biết rõ bầu cử “dung hợp thành thị” lực cản sẽ cực lớn, rất có thể sẽ khiến cho nội bộ ủy viên thường vụ lục đục. Băng Hàn Bách vì để tránh cho bị động, cũng không dám mạo muội đề xuất quyết định này. Vì thế mà sửa đổi đường, ông đem Tiểu Ngô Sơn chuyển cấp cho thành phố Bạch Dương làm quản hạt. Đây là nhờ chính mình và những vị ủy viên thường vụ nghiêm ngặt canh giữ phòng tuyến, và xé ra một lỗ hỏng.
Ba căn cứ an dưỡng lớn cùng lúc ngụ tại Tiểu Ngô Sơn, chỉ là cơ sơ tương quan phối hợp kiến thiết nguyên bộ. Có thế giúp địa phương không duyên cớ đem lại rất nhiều điều tốt. Càng có thể kéo theo Tiểu Ngô Sơn phát triển nhanh chóng. Tiểu Ngô Sơn lại nằm giữa Vinh Thành và Bạch Dương, một khi phát triển, thì cùng lúc đả thông kinh tế của hai thành phố.
Đến lúc đó cho dù Băng Hàn Bách ngoài miệng không đề cập tới “dung hợp thành phố”, thì nó cũng đã trở thành sự thật. Tiểu Ngô Sơn thành công rồi, các thành phố cấp địa khác không cam lòng làm người đứng sau, có thể dựa vào hình thức thành công của Tiểu Ngô Sơn, căn cứ vào tình huống thực tế, đều có thể cho lên nhiều dự án đồng dạng.
Băng Hàn Bách chưa cùng các ủy viên thường vụ khác chống đối, nhưng cứ thế mà thực hiện ý đồ kinh tế của mình tại tỉnh Nam Giang.
Một chiêu này không thể không nói là cao minh! Chuyện này được lựa chọn rất thỏa đáng. Đối với việc xây dựng những khu an dưỡng này, bất kể là ai, đều phải phối hợp, cố gắng phối hợp. Hơn nữa còn phải ra sức mà phối hợp. Nhất định làm mạnh tay, chi mạnh tay. Ở vấn đề này, không có ai được hồ đồ. Nếu không thì nước miếng của các lão cán bộ cũng khiến người chết đuối!
Hơn nữa lổ hổng này thật sự quá nhỏ! Nhỏ tới nỗi Tôn Văn Kiệt, Tần Lương Tín cho dù muốn ngăn cản, cũng không cản được!
Chỉ là một cái phân ranh giới nhỏ, căn bản là không có tư cách đến thảo luận tại hội nghị thường vụ. Cho dù có đến thảo luận, Băng Hàn Bách cũng sẽ lấy lí do phối hợp xây dựng căn cứ an dưỡng. Đây cũng không liên lụy đến chính sách kinh tế trong tỉnh, ai cũng không có lí do để phản đối. Cũng không vì một thôn trấn nhỏ mà ngốc nghếch đi đến trước mặt tỉnh ủy bác bỏ. Đây chả phải là ngại giày của mình còn nhỏ quá sao!
Cho nên Băng Hàn Bách chỉ có hướng Tần Lương Tín chào hỏi một cái. Việc này thì coi như đã định rồi! Tần Lương Tín cho dù bụng không muốn đi chăng nữa, cũng chỉ có thể biết khóc mà không làm gì được!
Lỗ hổng tuy nhỏ, nhưng tạo ra sát thương lực không hề nhỏ! Tôn Văn Kiệt một ngụm hờn dỗi ở cổ họng, càng nghĩ, bản thân cũng chỉ biết chấp nhận chuyện này. Bởi vì ông biết rõ, nếu mình mà phản đối, cũng không thể làm được gì!
Sở Dân chính tỉnh điều chỉnh phân chia khu vực. Đây là việc trong tỉnh, Tần Lương Tín thân là Bí thư thành ủy Vinh Thành, không thể nhúng tay vào. Mà lần điều chỉnh lần này, là địa giới của Vinh Thành, Tần Lương Tín là Bí thư thành ủy Vinh Thành cũng không thể phản đối. Tôn Văn Kiệt ngay cả có quyền can thiệp cũng tìm không ra đạo lý. Và Sở dân chính một khi phát ra phương án phân ranh giới, báo cáo cho hội nghị thường vụ xem xét, cũng không thể không thông qua. Nên biết là Băng Hàn Bách vẫn còn quản lý tỉnh!
Sơ suất quá, quá sơ suất!
Tôn Văn Kiệt cảm thấy mình đã đánh giá thấp trình độ Băng Hàn Bách. Chỉ có việc nhỏ như thế, Băng Hàn Bách cũng thể cẩn thận tính toán, không bỏ sót, riêng phần tâm kế cẩn thận này, cũng vô cùng cao minh rồi!
- Thế thì vào chuyện chính, bắt đầu buổi thảo luận đi!
Sau khi tan họp, Tần Lương Tín đi ra khỏi phòng hợp, sắc mặt trở nên rất khó coi! Đáng giận, thật sự rất đáng giận, không ngờ khiến thành phố Bạch Dương tự nhiên không công mà được lợi. Tiểu Ngô Sơn ở giao giới hai thị, dựa vào cái gì mà muốn đem địa bàn của mình chia cho Bạch Dương, mà không phải là địa bàn Bạch Dương chia cho Vinh Thành. Chẳng lẽ Vinh Thành to lớn như thế mà xây không nổi vài trại an dưỡng!
Tần Lương Tín với khuôn mặt u tối bước vào xe của mình, càng nghĩ ông càng tức giận. Chia cho ai, ông cũng không muốn chia cho Bạch Dương!
Sắc mặt Tôn Văn Kiệt vẫn như thường, ông đến Nam Giang hai năm rồi, với sự hiểu biết của mình về Tần Lương Tín, đã đoán ra được sự việc kế tiếp rồi. Tiểu Ngô Sơn này, cuối cùng cũng chỉ chia cho thành phố Bạch Dương. Chỉ là trong quá trình này, chưa chắc sẽ thuận lợi như Băng Hàn Bách nghĩ! Tần Lương Tín sẽ nghĩ thành phố Bạch Dương là đối tượng ngươi tử hoặc ta mất. Trừ phi là đem thành phố Bạch Dương nhập vào Vinh Thành, nếu không thì kết quả sẽ rất khó nói!
Băng Hàn Bách đem Tiểu Ngô Sơn chia cho thành phố Bạch Dương, ít nhiều có chút gõ vào ý của Tần Lương Tín, chỉ có điều, sợ rằng lần này ông chọn sai thời điểm!
Tôn Văn Kiệt lắc đầu, chắp tay hướng vào đại lầu Ủy ban nhân dân tỉnh bước đi. Thư kí thì bưng chén nước theo sát phía sau.
Tỉnh Chi Xuân, tòa nhà số một ủy viên thường vụ.
Lầu hai, trong thư phòng, bày biện một tấm giường mát xa. Lúc này Phương Nam Quốc nằm úp lên trên đó. Tăng Nghị thì đứng ở kế bên, đang tiến hành mát xa, mỗi lúc ấn vào, lúc này sắc mặt Phương Nam Quốc đã thoải mái một chút. Chỉ có điều những giọt mồ hôi trên trán, càng lăn càng nhiều.
Nửa giờ sau, Tăng Nghị thu tay lại, bảo:
- Lúc nãy, ngài cảm thấy thế nào?
- Tốt hơn nhiều!
Phương Nam Quốc đáp lại một câu, trong lời nói có chút mệt mỏi.
Tăng Nghị liền bảo:
- Ấn xong thì nghỉ ngơi một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn!
Lúc này Phương Nam Quốc ừ một tiếng. Sau khi được Tăng Nghị ấn xong, vết thương cũ không còn đau nữa, trong người thấy thoải mái hơn..
Tăng Nghị phía sau liền có người cầm lấy tấm khăn đắp lên người Phương Nam Quốc, sau đó cùng Tăng Nghị ra thư phòng, thuận tay kéo nhẹ cửa lên.
- Thầy thuốc Tăng vất vả rồi!
Người kia cười tươi đưa một cái khăn mặt cho Tăng Nghị và bảo:
- Mau lau mồ hôi đi!
Tăng Nghị tiếp nhân khăn mặt, một bên lau mồ hôi, một bên nói:
- Thư kí Trình, vừa rồi thủ pháp mát xa của tôi, anh đều thấy rõ chưa? Nếu có chỗ không rõ, tôi sẽ giải thích thêm.
- Đều thấy rõ ràng rồi, một hồi tôi tự mình tập một chút, có gì sai sót, xin thầy thuốc Tăng chỉ ra cho!
Vẻ mặt Trình Từ Vân mỉm cười nhẹ, hắn đã nhiều năm bị cơ quan tỉnh ủy Chi Xuân ghẻ lạnh. Sau khi Phương Nam Quốc đến Chi Xuân, thông qua hai tháng quan sát, đem Trình Từ Vân đang bị ghẻ lạnh về làm thư kí của mình. Thứ nhất là Trình Từ vân nhiều năm bị ghẻ lạnh, cùng thế lực khắp nơi của Chi Xuân bây giờ vốn không có liên quan. Phàm là có quan hệ, cũng không thể ngồi lâu năm trên chiếc ghế ghẻ lạnh được. Hai là Trình Từ Vân ở cơ quan tỉnh ủy đợi rất nhiều năm, với tình huống của Chi Xuân thì hắn hiểu rõ vô cùng. Lúc này Phương Nam Quốc chỉ mới đến Chi Xuân, rất cần một người biết rõ tình hình ở bên cạnh. Ba là từ bị ghẻ lạnh tới thư kí tỉnh ủy, có thể nói là một bước lên mây. Để tri ngộ công ơn lớn lao này, Trình Từ Vân chỉ cần đầu óc không ngất đi, phương diện trung thành thì không có vấn đề gì.
Tăng Nghị gật đầu bảo:
- Tôi sẽ ở Chi Xuân thêm mấy ngày, có vấn đề gì thư kí Trình cũng có thể tìm tôi. Phương diện vết thương cũ đó, bình thường phải kiên trì mát xa!
- Mấy ngày nay tôi sẽ siêng năng luyện tập, tranh thủ nắm bắt phương pháp mát xa này!
Trình Từ Vân khách khí dẫn Tăng Nghị xuống lầu.
Phùng Ngọc Cầm lúc nãy đã đợi ở dưới lầu rồi, thấy Tăng Nghị xuống, liền cười ngoắc bảo:
- Tiểu Nghị, mau tới đây ngồi! Cô giúp cháu làm nguội trà rồi. Bây giờ nhiệt độ vừa thích hợp, uống trước hai ngụm giải lao đi!
- Cô Phùng, cháu lúc này không mệt!
Tăng Nghị cười ha hả đi tới.
- Trong bếp cô đã nấu canh rồi, đều là món trước kia cháu thích uống. Đợi lão Phương tỉnh rồi, có lẽ canh cũng đã nấu xong!
Phùng Ngọc Cầm một tay kéo tay Tăng Nghị, một bên nói:
- Hôm nay uống nhiều canh vào, bồi bổ thân thể, mới có mấy tháng, đã ốm mất một chút rồi.
Một bên tim Trình Từ Vân rung lên. Chính mình đi theo cũng đã mấy tháng rồi, có lẽ chưa thấy qua Tỉnh ủy phu nhân, có thể quan tâm thân thiết với một ai như thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT