Lỗ Quốc Lượng từ Tần Nhất Chu nơi đó đi ra, rồi đi tới Băng Hàn Bách hối hả báo cáo.
- Kiều lão kêu Tăng Nghị đi vào trong tái khám à?
Băng Hàn Bách có chút bất ngờ. Đã là tái khám, dĩ nhiên là trước đó đã có khám qua.
Lỗ Quốc Lượng gật đầu nói:
- Căn cứ vào sự giới thiệu của Tần chủ nhiệm, mùa đông năm ngoái Kiều lão mắc chứng bệnh rối loạn ăn uống, và được Tăng Nghị chữa lành. Lần này tới Nam Giang, Tần chủ nhiệm đặc biệt chuẩn bị, nhờ Tăng Nghị tái khám cho Kiều lão.
Băng Hàn Bách “ ô “ lên một tiếng, thầm nghĩ Tăng Nghị cũng thật ghê gớm! Nên biết rằng Kiều lão còn có một tổ chuyên gia chuyển trách chữa bệnh được sắp xếp toàn thời gian ở bên cạnh. Mỗi một thành viên đều là nhân viên y tế ưu tú nhất ở thủ đô. Nếu không phải vì không còn cách nào khác, thì tuyệt đối không thể mời một tên ranh như Tăng Nghị. Quan trọng là hắn đã chữa lành được. Thậm chí tới việc tái khám, Kiều lão cũng muốn Tăng Nghị đích thân chẩn đoán mới cảm thấy yên tâm.
- Tái khám kết quả thế nào rồi?
Băng Hàn Bách hỏi.
Lỗ Quốc Lượng không trả lời trực tiếp, mà cười nói:
- Đi vào nửa tiếng rồi, chỉ nghe thấy được tiếng cười của Kiều lão trong phòng, nói vậy thì kết quả của việc tái khám, nhất định là tốt rồi!
Băng Hàn Bách cười khẽ. Trong lòng vẫn có chút kinh ngạc. Có thể cùng Kiều lão trò chuyện được nửa tiếng đồng hồ. Qủa thật không đơn giản, ông nói:
- Kết quả tái khám, trước tiên phải báo cho tôi đấy!
- Một lát tôi sẽ qua đó xem.
Lỗ Quốc Lượng nói tới đó.
Băng Hàn Bách liền chuyển hướng của trò chuyện, cười hỏi:
- Về việc lão thủ trưởng muốn đi con đường hồng sắc, Trưởng ban thư kí sẽ suy xét như thế nào đây?
Lỗ Quốc Lượng đã cân nhắc suy nghĩ trong đầu:
- Bí thư Hàn Bách, tôi đã suy xét như thế này. Trước tiên, hành trình tuyệt đại đa số, nên lựa chọn giao thông tiện lợi, được trang bị tốt, có cơ sở kinh tế mạnh mẽ. Lão lãnh đạo hiếm khi mới đến một lần, phải cho họ có một chuyến đi sung sướng nhất có thể, và cũng cho lão lãnh đạo thấy được những thay đổi của tỉnh Nam Giang chúng ta. Khu giải phóng cũ vì vị trí địa lí nên kinh tế phát triển chậm. Đó cũng là những tình huống thật sự tồn tại. Nếu không cho lão lãnh đạo đi xem qua, cũng rất khó để biện minh, nhưng đó là cách tốt nhất cho hai bên.
Băng Hàn Bách nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng đang suy nghĩ không biết an bài chuyến đi của lãnh đạo như thế nào. Quả thật làm người ta đau đầu nhất chính là tâm tư lão lãnh đạo khó có thể cân nhắc, hai là tình trạng sức khỏe không cho phép.
- Phương diện an toàn thì nên cho bảo vệ tỉnh thành lập một đội ngũ, bảo vệ trong suốt chuyến hành trình. Các đồng chí tỉnh thành và địa phương duy trì liên lạc, bài trừ các tai họa ngầm. Trong suốt chuyến hành trình phải được giữ bí mật cho tới khi kết thúc. Công bố thời gian nhất định của ngày khởi hành để họ chuẩn bị.
Lỗ Quốc Lượng nhẹ nhàng nói tới, suy nghĩ không một chút bất loạn. Chuẩn bị nhiều cái lặt vặt thế, thật ra không phải vì sự an toàn của lão lãnh đạo sao? Lỗ Quốc Lượng trong lòng không cho là thế. Xác suất lão lãnh đạo gặp nguy hiểm là rất rất thấp. Chuẩn bị nhiều như thế, chủ yếu là sợ khi tin tức truyền ra ngoài rồi bị những hộ gia đình gặp oan ức gây ra những trò như chặn đường khiếu nại.
Nếu mà phát sinh những việc như thế, mặt mũi của lãnh đạo của tỉnh Nam Giang sẽ không dễ nhìn đâu.
- Về phương diện bảo vệ thì cũng tổ chức một đội cường tráng. Về ứng cử viên cụ thể thì, tôi nghĩ là các thầy thuốc của chủ tịch Văn Kiệt sẽ đi theo. Mặt khác thì đồng chí Tăng Nghị, cũng nên đi theo. Còn những thành viên khác và một số thiết bị cần phải dùng tới, thì tùy cục bảo vệ sức khỏe quyết định!
Lỗ Quốc Lượng nhìn Băng Hàn Bách nói:
- Bí thư Hàn Bách, an bài như thế, ngài xem có được hay không?
Băng Hàn Bách không có ý kiến gì. Lỗ Quốc Lượng cũng coi như là tính toán chu toàn. Bác sĩ của Tôn Văn Kiệt cũng đi theo, chủ yếu là cân nhắc phương diện Chung lão. Tăng Nghị đi theo, chủ yếu là cân nhắc về phương diện của Kiều lão. Chỉ cần hai lão không tìm ra lỗi của lực lượng bảo vệ sức khỏe, thì phương diện bảo vệ của tỉnh Nam Giang qua ải rồi.
- Trưởng ban thư ký suy xét rất chu toàn, cũng cực kì chi tiết. Tôi không có ý kiến gì cả, cứ thế mà làm đi!
Băng Hàn Bách vỗ vỗ bản.
Buổi chiều tại phòng hội nghị của khách sạn Giải Phóng tổ chức một cuộc họp về chủ đề thúc đẩy văn hóa hồng sắc. Những vị lãnh đạo cấp cao quen thuộc của tỉnh Nam Giang đều có mặt. Các cán bộ già đã về hưu, cũng được mời tới không ít. Mọi người đều nói chuyện sôi nổi.
Lúc chạng vạng tối, Mạnh Quần Sinh đến Nam Giang, là người phụ trách tiền nhiệm của nhà lưu niệm. Mạnh Quần Sinh cũng được mời tới làm khách mời nghi thức khánh thành. Chỉ có điều y không có tư cách lên ngồi chuyên cơ chung với các vị cán bộ lão thành. Y an bài xong công việc rồi mới xin Vụ trưởng được nghỉ mấy ngày, rồi tự mình ngồi chuyến bay đến.
Tuy rằng đơn giản gọn nhẹ, nhưng tỉnh Nam Giang vẫn là an bài nghi thức hoan nghênh long trọng, được Phó trưởng ban thư ký của văn phòng UBND tỉnh dẫn đầu nghênh đón. Đứng đợi ở bên trong phi trường từ sáng sớm.
Dựa theo chế độ nghênh đón bình thường thì là “tiếp đãi ngang nhau”. Bên trên xuống một vị lãnh đạo cấp sở, như vậy phía dưới liền an bài cùng là một vị lãnh đạo cấp sở phụ trách nghênh đón, cùng đi trong suốt cuộc hành trình. Nhưng cái lệ này không phải lúc nào cũng thế mà không thay đổi. Nó cũng có ngoại lệ. Nó phải xem vị lãnh đạo, hoặc bộ môn đó có quan trọng hay không?
Lấy một ví dụ, Bộ trưởng của bộ khoa học kĩ thuật. Đó là lãnh đạo cấp bộ trưởng thật sự. Nếu có đến tỉnh Nam Giang khảo sát, như vậy thì không thể là Bí thư Tỉnh ủy hoặc Chủ tịch tỉnh đi cùng. Cùng lắm thì cũng chỉ gặp mặt qua loa rồi liền giao cho Phó chủ tịch tỉnh chủ quản khoa học kĩ thuật đi kèm. Bố của Thường Tuấn Long là Thứ trưởng bộ khoa học kĩ thuật. Ông mà muốn qua đây, đối đãi còn phải thấp một bậc.
Lại chẳng hạn như Bộ trưởng bộ Dân chính trước có đến Nam Giang. Thế thì Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh không chỉ ra mặt tiếp mà còn phải đi theo cùng ăn cơm. Dù sao cũng là dân sinh đại sự, thái độ nhất định phải nghiêm chỉnh, nhưng sẽ không tham gia vào chuyến đi. Mạnh Quần Sinh là một trợ lí vụ trưởng, cán bộ cấp cục trưởng. Tỉnh Nam Giang sẽ phái một Phó giám đốc cấp sở đến phi trường trước để đón tiếp. Nguyên nhân cũng bởi vì Ủy ban Kế hoạch và Phát tiển của Mạnh Quần Sinh thuộc Các bộ và Ủy ban trung ương, thế lực không tầm thường.
Có một tin đồn như thế này: có một vị Phó chủ tịch tỉnh đã đi đến Ủy ban kế hoạch và Phát triển để phê dự án. Hắn yêu cầu được gặp một vị chức trưởng phòng, kết quả liền đứng ở trước cửa vị trưởng phòng này chờ hai tiếng đồng hồ. Trong lúc chờ đợi, một chiếc ghế để ngồi cũng không có, chứ đừng nói là được uống một ly trà.
Mặt trái của sự việc là như thế này. Phó chủ tịch của tỉnh tới Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Nếu như có được một cái ghế nhỏ để mà ngồi thì được xem như phá lệ theo quy cách tiếp đãi như vị khách quý.
Như vậy thì, quy cách tiếp đãi Mạnh Quần Sinh hôm nay có thể tính là không cao. Nếu thay vào đó là trưởng phòng cấp thực chức tới thì còn có thể tiếp đãi cao hơn nữa. Nếu như lả vụ trưởng đích thân đến, Chủ tịch tỉnh Nam Giang không chỉ ăn cơm cùng mà còn phải đi cùng đoàn khảo sát.
- Mạnh chủ nhiệm, hoan nghênh người trở lại cố hương công tác!
Hai bàn tay của Phó trưởng ban thư kí, từ xa đã nhiệt tình duỗi ra.
- Vất vả rồi vất vả rồi!
Mạnh Quần Sinh thản nhiên bắt tay, cười nói:
- Là các người vất vả mới đúng.
- Nên thế, nên thế!
Phó trưởng ban thư kí giới thiệu những nhân viên lại tiếp đón Mạnh Quần Sinh, y nói:
- Tất cả đã chuẩn bị sẵn cả rổi, mời Chủ nhiệm Mạnh lên xe!
Xe chạy thẳng tới khách sạn Giải Phóng. Sau đó được sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Mạnh Quần Sinh trực tiếp đi đến phòng yến tiệc.
Lúc này buổi chiều hội nghị vừa mới kết thúc. Sau khi nghỉ ngơi, tối nay tỉnh Nam Giang sẽ tổ chức một buổi tiệc hoan nghênh chính thức chiêu đãi các cán bộ lão thành, đoàn lãnh đạo, cùng với đại diện các cán bộ lão thành đã về hưu.
Lúc Mạnh Quần Sinh đi vào đại sảnh tiếp khách, lãnh đạo tỉnh Nam Giang, có hơn mười mấy người, đều đang ngồi ở cái sô pha rộng thùng thình ở bên trong, uống trà và hút thuốc, chuẩn bị tham gia dạ tiệc.
Phó trưởng ban thư kí liếc mắt một cái, phát hiện trong số các chỗ ngồi, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vương Quan Bưu cấp bậc cao nhất, liền dẫn Mạnh Quần Sinh đi tới, nói:
- Phó Chủ tịch Vương, vị này chính là Mạnh chủ nhiệm của Ủy ban kế hoạch và phát triển. Vì sự tham gia lần này mà đặc biệt từ thủ đô tới.
- Là đồng chí Quần Sinh đây mà!
Vương giáo bưu liền đứng dậy, sang sảng cười. Một bên nắm lấy tay Mạnh Quần Sinh, cảm giác như hai người đã sớm quen biết. Hết sức nhiệt tình, ông thân thiết hỏi:
- Trên đường nhất định vất vả lắm!
- Không dám nói tới vất vả đâu! Văn hóa hồng sắc của Đảng và quốc gia chúng ta, tất cả tinh thần của cải đều vô cùng quý giá. Dù có xa xôi có vất vả, tôi cũng phải tớp gấp để ủng hộ!
Mạnh Quần Sinh không hề thác đại, rất khách khí bắt tay cùng Vương Quan Bưu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT