Phan Bảo Tấn đợi Tôn Văn Kiệt đã đi xa, mới từ trên xe đi xuống, duỗi tay chân ra, làm bộ như đang hoạt động gân cốt.

Hành động này nhất định khiến Tăng Nghị phải chú ý. Tăng Nghị cười cười, chạy tới hai bước và nói:

- Phan giám đốc sở, thật trùng hợp quá!

- Là Tiểu Tăng à!

Phan Bảo Tấn mỉm cười, nhìn nhìn viện số sáu và hỏi:

- Tại sao cậu lại đến đây?

- Nhận được thông báo yêu cầu tôi đến!

Tăng Nghị buông tay nói:

- Cũng không nói nguyên nhân là gì!

Tăng Nghị xem ra cũng khá phúc hậu, cũng không nói là thông tri của cục y tế, nếu không có thể sẽ khiến vị Giám đốc sở Phan Bảo Tấn này vốn được phân công phân công quản lý công việc của sở y tế, không có bậc thang mà bước xuống được.

Phan Bảo Tấn cười bảo:

- Nhất định là không phải chuyện xấu!

Bên trong nhiều khách quý đến đây, hiện giờ lại có thông báo gọi Tăng Nghị đến, hơn phân nửa là không phải việc xấu gì. Có lẽ một vị lãnh đạo nào đó muốn nghe báo cáo về công tác của khu công nghệ cao Bạch Dương thôi! Phan Bảo Tấn nghĩ như vậy, tuy nhiên có thể khả năng rất thấp, nhưng ông cũng không nghĩ ra cách giải thích khác.

- Tôi nghe nói Lorene đã xuất viện?

-

Phan Bảo Tấn hỏi.

Tăng Nghị gật đầu:

- Ngày hôm qua ra sân bay, trở về Mĩ rồi, lúc này hẳn là đã tới!

Phan Bảo Tấn mỉm cười lĩnh thủ, nói:

- Lorene có thể khỏi hẳn và xuất viện nhanh như vậy, đều là nhờ cậu có phương pháp chữa trị tốt, khó trách Hoàng lão mỗi lần nhắc tới cậu, vẫn luôn khen hết lời!

Tăng Nghị khoát tay, cười bảo:

- Phan giám đốc sở thân phận đặc thù, không tiện ra tay thôi, nếu không Lorene còn có thể ít bị chút tội!

- Được rồi, cũng không cần nói những câu thổi phồng nhau như thế đâu!

Phan Bảo Tấn cười ha hả, cũng không dám cười lớn, hắn nói tiếp:

- Về sau mà có thời gian, chúng ta lại trao đổi một chút về bệnh án này?

Tăng Nghị gật đầu, nói:

- Tôi cũng đang có ý định đó! Có rất nhiều chỗ, tôi còn phải thỉnh giáo Phan giám đốc sở!

Phan Bảo Tấn thân có quyền hành nhất trong giới trung y trong nước. Có thể chủ động hạ mình, cùng Tăng Nghị nghiên cứu thảo luận ca bệnh, nói rõ rằng con người này ở trong y học nghiên cứu, là cực kì khiêm tốn, ông bảo:

- Tiểu Tăng này, nói câu thật lòng, cậu ở thành phố Bạch Dương làm công tác thu hút đầu tư, cá nhân tôi cảm thấy rất tiếc. Cậu có một nền tảng về Trung y dày như vậy, nếu như có thể đem toàn bộ tinh lực vào trung y, tương lai nhất định rất có tiền đồ!

Tăng Nghị mỉm cười đáp:

- Phạm Văn Chính Công từng nói “không vì lương danh, liền vì lương y” đều là vì nhân dân phục vụ, không thể chỉ có một chuẩn mực!

Phan Bảo Tấn cũng không nói gì nữa. Mỗi người đều có chí hướng riêng của mình thôi, lý tưởng của mình là làm một gã lương y, nhưng cũng không thể làm trước chức Phó giám đốc sở sao?

Đang nới tới đó, Lỗ Quốc Lượng từ viện số sáu bước ra, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên, đúng là thư kí Tần Nhất Chu của Kiều lão.

Tăng Nghị liền chỉnh sửa lại bản thân một chút, cũng bước lên hai bước.

Lỗ Quốc Lượng nhìn thấy Tăng Nghị, liền vẫy vẫy tay nói:

- Tăng Nghị, vị này chính là Tần chủ nhiệm, không phải nói nhiều, cậu lập tức cùng Tần chủ nhiệm vào đi. Tần chủ nhiệm sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi.

Tăng Nghị gật đầu, quay sang hướng Tần Nhất Chu chào hỏi:

- Tần chủ nhiệm, đã lâu không gặp!

Tần Nhất Chu hơi lĩnh thủ, cười bảo:

- Đi thôi, đi vào rồi nói!

Nói đến đó, hắn hướng đến cảnh vệ dặn dò vài câu, lấy lại thẻ công tác cho Tăng Nghị, sau đó liền dẫn Tăng Nghị vào trong.

Lỗ Quốc Lượng cũng chưa đi, mà là kêu Phan Bảo Tấn lại bảo:

- Bảo Tấn đồng chí, công tác của anh làm kiểu gì thế! Tôi nhớ là lúc trước Tăng Nghị vẫn luôn là chuyên gia của tổ y tế, tại sao lần chấp hành nhiệm vụ này, trong danh sách các chuyên gia y tế lại không có tên Tăng Nghị?

Phan Bảo Tấn lúc ấy liền trở nên ngu ngốc. Tăng Nghị là chuyên gia của tổ y tế, làm sao có thể được? Danh sách các chuyên gia của tổ y tế đích thân mình đã xem xét vài lần, trên đó căn bản là không có tên Tăng Nghị.

- Rất bị động!

Lỗ Quốc Sáng bình tĩnh khiển trách:

- Kiều lão gọi Tăng Nghị đến để làm tái khám, đã đợi chừng hai tiếng. Bảo Tân đồng chí, nếu chỉ có hiệu suất như thế thôi, thì công tác bảo vệ sức khỏe của chúng ta làm thế nào mà phát triển!

Phan Bảo Tấn lúc ấy mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống sống lưng, lời nói của Lỗ Quốc Lượng rất nghiêm trọng. Công tác y tế là phải đảm bảo sự an toàn cho sinh mạng và sức khỏe của các lãnh đạo, đây cũng là công việc chạy đua với tử thần. Hiện giờ chỉ có việc tái khám thôi mà bắt người ta đợi hai tiếng. Hiệu suất kiểu này, thì còn trông mong anh lấy gì để đuổi kịp với tử thần nữa. Đây chẳng phải là lấy sinh mạng của lãnh đạo để làm trò chơi sao!

Lỗ Quốc Lượng ném những lời nói này lại, mặt liền đen rồi đuổi theo Tần Nhất Chu, nếu không xem xét việc Phan Bảo Tấn được các lãnh đạo lớn tin tưởng, câu nói của Lỗ Quốc Lượng hôm nay sẽ còn nặng hơn nữa! Nếu mà để xảy ra chuyện gì, người đầu tiên chịu trách nhiệm, nhất định chính là ông ta, vị trưởng ban thư ký tỉnh ủy, kiêm chủ nhiệm ban y tế tỉnh. Huống chi đối tượng chăm sóc hôm nay không hề tầm thường. Kiều lão mà tức giận, chỉ cần giậm chân một cái thôi, đừng nói đến vị trưởng ban thư kí tỉnh ủy này phải lập tức cút đi, mà cả Băng Hàn Bách, Tôn Văn Kiệt cũng sợ khó mà chống đỡ.

Phan Bảo Tấn đợi Lỗ Quốc Lượng đi xa, trong lòng sợ hãi mới buông lỏng hai tay ra, trong lòng bàn tay còn ướt sũng một mảnh, quay người lại, sắc mặt Phan Bảo Tấn liền cực kì khó coi, những nếp nhăn lún sâu vào dường như có thể chảy cả nước ra ngoài.

Ông trở lại xe buýt, không đợi đóng cửa xe, Phan Bảo Tấn liền bảo:

- Quách cục trưởng, chuyện Tăng Nghị trước kia là chuyên gia của cục y tế chúng ta, việc đó tại sao không nói cho tôi biết? Anh nhất định phải đưa ra cho tôi một lời giải thích!

Quách Bằng Huy sớm đoán sẽ có ngày xảy ra việc này, ông không chút hoang mang, xoay người nhìn vào gương mặt lúc này trắng bệch của Vương Bưu, dùng giọng điệu đầy hàm ý hỏi:

- Tiểu Vương, lần trước cậu tới đưa tư liệu tổ chuyên gia cho Phan giám đốc, tôi nhớ rõ tư liệu của Tăng Nghị tôi cũng giao cho cậu rồi mà?

Vương Bưu đứng ở đó, run bần bật, còn chưa mở miệng, các giọt mồ hôi liền đổ xô cùng nhau chảy khắp mặt. Hắn nói:

- Có… có thể là …

- Là có hay không có?

Phan Bảo Tấn quát một tiếng.

Trái tim Vương Bưu như bị tê liệt một phần, thiếu chút nữa là ngã nhào xuống đất. Từ khi hội hợp bạn cũ, y đã biết sớm muộn cũng có ngày hôm nay. Chỉ là không ngờ tới lại diễn ra ngay lúc có sự kiện lớn này.

- Cục y tế của chúng ta, cũng như các cục khác, bất kể ai cũng đều phải lấy tư liệu, đều phải kê khai tỉ mỉ danh lục, từ giao tiếp tới kí tên xác minh, lại thêm sự trả lời của lãnh đạo, mới có thể điều đến!

Quách Bằng Huy không quên nhắc nhở một câu:

- Tiểu Vương, cậu ráng nhớ lại xem, nếu không nhớ được cũng không có gì đâu. Đợi quay về kiểm tra lại là tất cả đều rõ cả! Tư liệu đã đưa cho cậu, vậy cậu phải đưa ra lời giải thích, nếu không có đưa cho cậu, thì bọn tôi cũng không ép oan cậu đâu!

Quách Bằng Huy nói tới mức đó rồi, Phan Bảo Tấn làm sao còn không thể hiểu được đây là có chuyện gì nữa chứ!

Lúc ấy ông tức sùi bọt mép, hung tợn nhìn chằm chằm lấy Vương Bưu, hận không thể nện một cái vào mặt Vương Bưu. Phải nói là thường ngày Phan Bảo Tấn đối đãi Vương Bưu, tuyệt đối là không tệ chút nào. Ông được điều tới Nam Giang, còn cố ý đem hồ sơ của Vương Bưu cùng chuyển qua, mục đích là muốn Vương Bưu theo mình cố gắng học hỏi nghề y. Ông thật tâm muốn bồi dưỡng cho Vương Bưu, nhưng Phan Bảo Tấn tuyệt đối không nghĩ rằng tên tiểu tử Vương Bưu này lại to gan lớn mật đến vậy, ngấm ngầm đào một cái bẫy lớn cho mình.

- Giám… giám đốc sở, tôi

Vương Bưu đã có chút bối rối:

- Có lẽ, có lẽ là phần tư liệu của Tăng Nghị tôi đã không cẩn thận mà làm rơi rồi!

Nếu không phải bình thường tịnh dưỡng đầy đủ, Phan Bảo Tấn đã giáng một cái tát qua đó rồi. Lấy lí do như thế, tên tiểu tử này, mày bị thiểu năng à, xem lão già này là kẻ ngu ngốc sao! Xem biểu hiện của Quách Bằng Huy, là biết rõ người ta đã sớm đợi đến ngày hôm nay xem chuyện cười của lão già này đó.

Vương Bưu còn kỳ vọng lăn lộn để qua ải, hắn còn nói:

- Giám đốc sở, tôi… tôi bây giờ lập tức về tìm lại, ngài yên tâm, tôi nhất định… nhất định sẽ tìm lại được tư liệu!

Phan Bảo Tấn tức giận đến run cả người, tôi bây giờ còn cần cái tư liệu đó để làm gì. Ông chỉ bàn tay to của mình ra cửa xe, hét:

- Cút, lập tức cút cho khuất mắt tôi!

- Giám đốc sở, tôi.. tôi sai rồi.

Vương Bưu liền thấy không lộn được rồi. lúc ấy nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài.

- Tôi đúng là sai rồi… Giám đốc sở xin cho tôi một cơ hội đi…

- Cậu có cút không?

Phan Bảo Tấn làm sao có thể tin được nữa.

- Cậu không cút, tôi gọi cảnh sát cho cậu cút!

Quách Bằng Huy nhìn gương mặt xám xịt, hoảng sợ như chó có tang của Vương Bưu, trong lòng không hề có chút cảm thông. Tiểu tử cậu đố kị người tài, làm khó làm dễ. Cái người mà cậu khiến cho gặp hạn nếu đổi lại là tôi đây, tôi tuyệt đối không nhân từ mà nương tay. Phan Bảo Tấn lúc này cho cậu đi là xem như rất có tình nghĩa với mi rồi.

- Tiểu Vương, đi nhanh đi!

-

Quách Bằng Huy lạnh lùng liếc Vương Bưu một cái.

- Người của đội cảnh vệ ở xe phía sau, nếu họ mà đến, sự tình thật khó mà giải thích đấy!

Vương Bưu lập tức rùng mình, sợ run cả lên. Cục y tế có đối tượng nghiệp vụ là các lãnh đạo trọng yếu tỉnh Nam Giang, cho nên tư liệu trong cục không phân biệt lớn nhỏ, cũng thuộc về đối tượng bảo vệ. Nếu như để người của tổ cảnh vệ biết được có ai đó giấu kín tư liệu, việc này có thể lớn có thể nhỏ, lời này của Quách Bằng Huy tuyệt đối không phải uy hiếp.

- Giám…. giám đốc!

Vương Bưu tội nghiệp cuối cùng nhìn thoáng qua Phan Bảo Tấn, thấy Phan Bảo Tấn không có vẻ sẽ hồi tâm chuyển ý, cũng chỉ biết cẩn thận bước đi tới cửa, bộ dạng giống như người vợ bị bỏ đi vậy.

Phan Bảo Tấn bị tức không nhẹ chút nào, cặp mắt to của hắn không thèm lướt nhìn Vương Bưu một chút, liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thở phì phì nhắm mắt dưỡng thần.

Xuống xe rồi Vương Bưu có chút mờ mịt. Chính mình hiện tại phải đi đâu đây?

Giới trung y khẳng định sẽ không tiếp nhận rồi. Phan Bảo Tấn là đại nhân vật của giới trung y. Chính mình bị Phan Bảo Tấn xóa tên, đồng nghĩa với việc bị giới trung y xóa tên. Về phần hệ thống y tế, bản thân cũng sợ khó mà ở đó nữa. Công tác quan trọng của cục y tế mà mình cũng âm thầm nhúng tay gian lận, ai còn dám dùng mình nữa chứ.

Ngẫm nghĩ một chút, Vương Bưu nhất thời không biết chính mình nên đi đến nơi nào. Cho dù có trở về học viện Y Quân Sơn, chính mình cũng khó có tiền đồ phát triển! Năm ngoái chính mình có thể bái nhập Phan Bảo Tấn môn hạ, là có nhờ tới cha vợ. Bây giờ lại về nhờ cha vợ, chỉ sợ cửu tử nhất sinh, cho dù có miễn cưỡng qua ải, trong nhà hôm nay, chính mình sẽ vĩnh viễn theo uy phong của cọp mẹ mà “nhẫn nhục sống tạm bợ”.

Vương Bưu không khỏi cắn chặt răng oán hận. Vì sao tất cả may mắn vĩnh viễn đều ở trên người cái thằng nhà quê Tăng Nghị. Chính mình rốt cuộc có điểm gì không bằng hắn!

Nghĩ tới đây, Vương Bưu không khỏi xiết chặt lấy tay, trong mắt toát ra nỗi oán hận!

Chính vào lúc này, Chung Thiết Phong đi tản bộ trở về.

Cảnh vệ ở quanh đó đã sớm phát hiện tên Vương Bưu, với hành động khả nghi kiểu phần tử nguy hiểm của gã này, lại nhìn thấy Chung lão ngày càng đến gần, các cảnh vệ trong nhóm chạm lấy ánh mắt của nhau, hai thanh niên cường tráng liền chạy tới đó.

Vương Bưu còn đang niết quyền ác độc, liền đột nhiên cảm thấy có người, một trái một phải đứng bên cạnh bản thân. Hắn nâng mắt lên, liền thấy đó là cảnh vệ, lúc đó liền cảm thấy không ổn, miệng mở lớn, chuẩn bị giải thích

- ….

Thanh âm còn chưa kịp phát ra, hai gã đàn ông cường tráng liền bịt miệng hắn lại, tả hữu hai bên trái và phải, liền rất nhanh đi hướng đằng sau xe buýt, Vương Bưu hoảng sợ phát hiện, không ngờ nửa phần lực của bản thân cũng không thể dùng được.

Bị đưa đến nơi kín đáo, một gã đàn ông cường tráng liền giơ tay lên, Vương Bưu không có chút phản kháng, đã bị đánh tới hôn mê bất tỉnh.

Cảnh vệ ở trên xe buýt sớm nhận thấy biến cố này, liền phái xuống vài người, tiếp nhận Vương Bưu từ tay người đàn ông cường tráng. Xem cũng không xem qua một lần, họ liền trực tiếp kéo đi vào trong một chiếc xe nhỏ, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Hai người cảnh vệ lại trở về vị trí ban đầu. Chung Thiết Phong khó khăn lắm mới đến trước cửa viện số sáu. Cảnh tượng vừa rồi, dường như chưa bao giờ phát sinh qua.

Quách Bằng Huy ngồi ở trên xe, nhìn thấy hết chuyện vừa nãy, nhưng lại lười đi xuống giúp Vương Bưu giải thích điều gì. Nếu như Vương Bưu không ngốc thì tuyệt đối sẽ không đem chuyện hắn cố tình đem chuyện giấu tư liệu nói ra. Trên người hắn có căn cứ là người của tổ y tế, thế là đủ để chứng minh thân phận của hắn, giải thích rõ ràng là sẽ không có chuyện gì, chỉ sợ phải nếm chút khổ thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play