Thiệu Hải Ba có chút ngây người. Đây là thuốc gì vậy, như thế nào chính mình một chút cũng không biết. Chẳng lẽ là loại thuốc đặc biệt gì sao?
Tăng Nghị đưa phương thuốc cho La Quốc Kiên, nói:
- La tổng, nếu thêm hai vị thuốc dẫn này nữa mà nói thì hiệu quả trị liệu sẽ càng tốt hơn. Có thể nói là dựng sào thấy bóng. Chỉ có điều, hai vị thuốc này rất quý trọng, rất khó….
- Quý trọng một chút thì sợ cái gì? Chỉ cần có cái giá là được.
La Quốc Kiên lúc này mới hài lòng, thu lại phương thuốc nói:
- Vất vả cho Phó chủ nhiệm Tăng, lát nữa tôi xin mời anh mấy ly.
- La tổng quá khách khí, chỉ là giơ tay lao động thôi.
Tăng Nghị cười, thu bút nói:
- Vậy chúc cho La tổng sớm ngày bình phục.
La Quốc Cường lúc này bưng cái ly lên, nhiệt tình nói:
- Viện trưởng Thiệu, Phó chủ nhiệm Tăng, thật sự là rất cảm ơn. Rượu nhạt một ly, để tỏ lòng biết ơn.
Ba người sau khi uống xong ly rượu, thì lãnh đạo huyện Bạch Mã cũng đã trở lại, mời La Quốc Cường và Thiệu Hải Ba lên phát biểu vài câu.
Loại phát biểu này mang tính chất động viên nhiều hơn. Hai người cũng không tiện chối từ, liền đi lên đơn giản nói vài câu. Đầu tiên là biểu đạt tình cảm nồng hậu đến với người đối diện, mong ước cho quê hương ngày càng thêm tốt đẹp, cũng tỏ vẻ sẽ tuyên truyền nhiều hơn cho Bạch Mã, bày mưu tính kế, vì quê hương góp một phần sức lực.
Theo sau là một số nhân sĩ thành công trong thương giới, cũng được mời lên đài phát biểu vài câu.
Bài nói chuyện động viên chấm dứt, tiệc trà coi như cơ bản kết thúc. Thời gian còn lại là dành cho mọi người xã giao với nhau, sau đó bắt đầu rời khỏi, lãnh đạo huyện Bạch Mã phân biệt đưa tiễn.
Thiệu Hải Ba để lại mười ngàn đồng của mình tặng cho huyện rồi cũng xin phép ra về. Khổng Phồn Tấn và Vương Tư Tiệp lần này cũng không dám chậm trễ, tự mình đưa xuống dưới lầu.
- Viện trưởng Thiệu, Phó chủ nhiệm Tăng, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến nhà hai vị thỉnh giáo. Đại kế chấn hưng huyện Bạch Mã đến lúc đó còn mời hai vị giúp cho.
Khổng Phồn Tấn cười nói.
Thiệu Hải Ba nói:
- Chỉ giáo thì không dám. Bạch Mã là quê hương của tôi. Nếu ở huyện có cái gì cần chúng tôi phối hợp, chúng tôi nhất định không chối từ.
Thiệu Hải Ba cũng không phải là người lỗ mãng. Lãnh đạo huyện Bạch Mã hôm nay khẳng định là muốn biểu hiện thái độ khiêm tốn, khiêm cung. Nhưng việc chấn hưng huyện Bạch Mã thì còn không tới phiên y bao biện làm thay. Chính mình thật muốn nói bốc phét, nói cái gì thì sách lược phát triển kinh tế cho Bạch Mã, sợ những tình huống khó khăn, sợ các lãnh đạo huyện Bạch Mã. Anh nói như vậy không phải ám chỉ lãnh đạo vô năng sao?
Tăng Nghị lúc trước từ chối lời khẩn cầu của Khổng Phồn Tấn cũng là có suy xét về phương diện này. Chính mình nếu có bản lĩnh thì cũng không phải đem ra triển lãm trong trường hợp này.
Vương Tư Tiệp cũng nói:
- Hôm nay tiệc trà vội một chút, nếu có cái gì chiêu đãi không chu toàn thì mong mọi người thông cảm.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi lần đầu tiên tham gia hoạt động có tính chất quan hệ hữu nghị như thế này, thông qua những gì chứng kiến tối nay, tôi cảm thấy tiệc trà được tổ chức vô cùng tốt, ngưng tụ thật lớn khí thế và lực lượng của huyện Bạch Mã chúng ta. Một năm cử hành một lần thật sự là đáng tiếc. Nếu có thể hình thành một nền tảng cố định thì tin tưởng nhất định có thể mang lại tác dụng nhiều hơn nữa. Không chỉ có thể được về nhà mà còn vì cộng đồng mà xúc tiến.
Khổng Phồn Tấn và Vương Tư Tiệp vừa nghe thì hai mắt sáng lên. Cách nói này của Tăng Nghị làm cho bọn họ có hy vọng thật nhiều.
Tiệc trà quan hệ hữu nghị được cử hành nhiều lần, hiệu quả không bằng chỉ một lần cử hành. Thậm chí sẽ còn khiến cho một số người không dám về nhà mừng năm mới, sợ bị huyện kêu gọi ủng hộ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, mục đích của tiệc trà rất rõ ràng, chính là muốn tìm người hóa duyên. Mọi người không đến không được. Đến đây lại càng không ổn. Cho nên đành phải nhượng bộ lui binh.
Nếu dựa theo cách nói của Tăng Nghị, biến tiệc trà thành một nền tảng cố định thì hết thảy đều được giải quyết một cách dễ dàng. Thông qua nền tảng cố định này, ở huyện có thể đúng lúc thông báo động thái đầu tư của huyện cho những nhân sĩ bên ngoài, đồng thời có thể thông qua cái này để bù đắp cho nhau, cùng nhau tìm kiếm cơ hội kinh doanh, điều phối tài nguyên. Như vậy liền biến thành một sự kiện toàn vẹn đôi bên.
Mà mọi người khi tiếp nhận cái nền tảng cố định này thì tất nhiên sẽ hồi báo lại. Chứ không giống như hiện tại chỉ là một loại đơn phương tác cầu.
- Ý tưởng này của Phó chủ nhiệm Tăng thật với chúng tôi không mưu mà hợp.
Khổng Phồn Tấn rốt cuộc xoay chuyển nhanh một chút, cười ha hả nói:
- Ở huyện đã sớm suy xét đến phương diện này. Chúng ta tính toán nhờ các đồng hương gầy dựng sự nghiệp bên ngoài thành lập một hiệp hội. Mọi người có thể đóng góp tài nguyên, đưa ra ý kiến. Ở huyện có thể cung cấp chính sách và pháp quy, để trợ giúp và chỉ đạo mọi người. Kỳ thật đây cũng chỉ là tiện lợi cho mọi người trở về nhà thôi.
Vương Tư Tiệp nghe xong lời nói của Khổng Phần Tấn thì đầu óc như được mở mang. Đồng thời không thể không tán thưởng sự lợi hại của Tăng Nghị.
Lúc trước, tuy rằng cảm thấy bất công cho Thiệu Hải Ba, Tăng Nghị đã làm cho lãnh đạo huyện một trận khó chịu, nhưng khi tới thời điểm nêu ra chủ ý thì Tăng Nghị cũng không e dè. Ý tưởng này của hắn tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất của huyện Bạch Mã. Nhất mã quy nhất mã! Tăng Nghị người này thật ra rất có tư chất.
Tăng Nghị thấy đối phương đã minh bạch ý tứ của mình thì lên tiếng:
- Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình khoản đãi. Nếu có cơ hội thì cần phải cho tôi cơ hội mời lại.
- Nhất định, nhất định!
Khổng Phần Tấn khẩn trương nói:
- Công tác của huyện Nam Vân và khu công nghệ cao Bạch Dương làm rất thành công. Nếu có cơ hội, tôi sẽ bảo mọi người đến học hỏi kinh nghiệm. Đến lúc đó xin Phó chủ nhiệm Tăng ủng hộ nhiều hơn.
- Chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng thì tôi nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ.
Tăng Nghị cười:
- Coi như là tôi đền đáp cho quê hương của mình.
Từ Lực lúc này đem xe đánh lại, nhìn thấy biển số xe kia, Khổng Phồn Tấn và Vương Tư Tiệp cũng có chút giật mình. Có câu “chuyện tốt không ra khỏi cửa, nhưng chuyện xấu thì truyền ngàn dặm”. Vừa rồi La Quốc Kiên trong bữa tiệc trả làm ra chê cười, bọn họ cũng có nghe thấy. Chỉ có điều không nghĩ tới chiếc xe mà La Quốc Kiên đề cập lại là của Tăng Nghị. Xem ra người ta lăn lộn ở Nam Giang thành thích thật lớn. Nhìn lại chính mình, thật sự là không thể so bì.
Tiễn bước Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba, La Quốc Cường cũng muốn đi. Khổng Phồn Tấn liền tiến lên giữ lại:
- Trưởng phòng La, Viện trưởng phòng Trung y huyện được Vương Lệ Thuần đã đến tiệc trà. Vừa rồi đồng chí Tăng Nghị không phải để lại phương thuốc sao? Sang năm mới, cửa hàng dược bên ngoài cũng không mở cửa. Vừa lúc bảo đồng chí Vương Lệ Thuần mang theo thuốc đến đây, cũng tránh cho chạy không ngoài đường.
La Quốc Cường nghe cũng có đạo lý, liền gật đầu.
Khổng Phồn Tấn tiến lên vậy tay, Vương Lệ Thuận liền chậm rãi tiến lại nói:
- Trưởng phòng La, Bí thư Khổng.
La Quốc Kiên lúc này lấy ra phương thuốc nói:
- Viện trưởng Vương, phiền anh xem lại phương thuốc này giùm.
Vương Lệ Thuần nhận lấy, thầm nhủ đúng là chữ đẹp. Sau đó nhìn xuống, mày liền nhíu lại, nói:
- Phương thuốc này là phương thuốc kinh điển, chuyên bổ….à, tóm lại là một phương thuốc tốt. Nhưng loại thuốc dẫn….
Vương Lệ Thuần mày càng chau hơn, suy nghĩ nửa ngày rồi nói:
- Có thể tôi học nghệ chưa tinh, không ngờ không biết đây là dược liệu gì?
La Quốc Kiên chẳng những không mất hứng mà còn rất cao hứng, rất rất cao hứng. Nếu là thang thuốc bình thường thì làm sao mà đắt được. Xem ra Tăng Nghị không có lừa mình. Thang thuốc này khẳng định là rất quý, thậm chí còn rất hiếm.
- Phải không?
La Quốc Kiên quơ cái tay vàng rực của mình, nói:
- Nói vậy thì đây là loại thuốc cực kỳ quý hiếm?
- Vô cùng có khả năng. Tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu lại.
Vương Lệ Thuần sắc mặt ngượng ngùng, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Y được Huyện ủy giao trong trách, phái tới bốc thuốc, nhưng không ngờ không bốc được loại thuốc dẫn này. Đây chẳng phải là phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo sao?
- Các vị lãnh đạo kiến thức rộng rãi, nếu không thì cùng nhau nghiên cứu?
La Quốc Kiên đề nghị. Y chủ yếu sợ mọi người không biết y đang uống một loại thuốc quý hiếm.
Tờ giấy ghi phương thuốc được các lãnh đạo huyện Bạch Mã truyền tay nhau một lần. Mọi người đều không hiểu y thuật, sau khi xem xong phương thuốc, chỉ cảm thấy nét chữ trên đó rất đẹp. Nhưng thuốc ghi trong đó có hình dạng như thế nào, ích lợi ra sao thì mọi người không biết.
Trịnh Năng Phúc lúc này hình như nghĩ tới cái gì, muốn nói rồi lại thôi:
- Cái Tam Dương Thạch kia….
- Phó chánh văn phòng Trịnh có biết?
La Quốc Kiên đi tới trước mặt Trịnh Năng Phúc nói:
- Tam Dương Thạch này bán ở đâu? Bao nhiêu tiền một cân?
Trịnh Năng Phúc lên tiếng:
- Tôi chỉ là tùy tiện đoán mà thôi. Khả năng Tam Dương Thạch này không phải là Bỉ Tam Dương Thạch, mà là….
Khổng Phồn Tấn cả một bụng hỏa. Như thế nào tới thời khắc mấu chốt thì lại làm cho mọi người hụt hẫng thế. Đầu tiên là Vương Lệ Thuần không biết hai vị dược liệu này. Sau đó là Trịnh Năng Phúc cứ ấp a ấp úng. Y lên tiếng:
- Tiểu Trịnh, vậy trước tiên hãy nói cậu có biết Tam Dương Thạch hay không?
Trịnh Năng Phúc do dự một chút rồi nói:
- Bên trong Ngũ Nhạc có một ngọn Thái Sơn. Ở thành phố Tầm Châu của chúng ta kỳ thật cũng có một ngọn Thái Sơn.
Các lãnh đạo ở đây ồ lên một tiếng. Tam Dương Thạch không ngờ có ngay trên núi.
Thành phố Tầm Châu quả thật có một ngọn Thái Sơn, dân bản xứ gọi là Tam Dương Sơn. Bởi vì trên núi có ba khối tảng đá khá lớn. Nếu phối hợp với cảnh vật trên núi cùng với quả “Thái quỷ” của sáu mươi bốn quẻ Chu Dịch thì rất tương xứng. Bởi vì Thái quẻ có “tam dương khai thái”. May mắn là ngọn núi kia cũng tên là Tam Dương Sơn, cũng được gọi là Thái Sơn.
Về phần ba khối đá kia, chính là tam căn dương hào trong Thái quẻ. Tất cả mọi người gọi nó là Tam Dương Thạch.
La Quốc Kiên lúc này mặt tái lại. Tam Dương Thạch này y gặp qua, không nặng ngàn vạn cân thì cũng triệu cân. Anh ngay cả một khối cũng chưa chắc có thể mang về được. Hơn nữa, cũng không có cái nồi nào nấu được nó. Cho dù là có, thì anh có thể lấy đi sao? Thiếu đi một khối thì làm sao mà gọi là Tam Dương Sơn được, còn gọi là Thái Sơn sao?
Quả nhiên là đủ trọng!
Lãnh đạo huyện Bạch Mã trong lòng đều nghĩ như vậy. La Quốc Kiên không phải muốn người ta mở một phương thuốc quý trọng sao? Lúc này đã đủ phân lượng rồi?
Mọi người trong lòng đồng thời cũng rất ngạc nhiên. Phan chế tùng phạm là cái gì vậy? Đến tột cùng là nó có bao nhiêu quý?
Chánh văn phòng huyện Bạch Mã là Pháp Mê, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, liền nói:
- Phan chế tùng phạm không phải là chỉ Tùng Yên Mặc do Phan Cốc thời nhà Tống chế ra không?
- Kia là cái gì vậy?
La Quốc Kiên hỏi một câu.
- Có quý không? Có thể mua….
- Cậu câm miệng cho tôi!
La Quốc Cường nghiêm mặt, trừng mắt nhìn đứa em trai chẳng chịu thua kém ai của y, sau đó phẩy tay bỏ đi. Tùng Mặc Yên đâu chỉ là quý. Căn bản anh có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc mua được nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT