- Trưởng phòng La không cần phải băn khoăn.

Tăng Nghị đành phải cười nói:

- Sư huynh tôi trong hệ thống y tế Nam Giang có tiếng là nhân hậu. bình thường không phân biệt người bệnh, anh ấy đều lập tức đến ngay. La tổng thân thể không khỏe, anh ấy như thế nào lại khoanh tay đứng nhìn. Tôi hiện tại dẫn La tổng qua đó, nhờ sư huynh xem qua một chút.

- Được, tôi cầu còn không được. Tôi tin tưởng vào y thuật của Viện trưởng Thiệu. Nếu đổi là người khác, tôi còn thực sự lo lắng đấy.

La Quốc Cường sảng khoái cười, trong lòng nhiều ít cũng giảm bớt sự buồn bực. Tăng Nghị chỉ nói một câu đơn giản, đã khiến cho hóa giải lời nói sắc bén của y. Hắn rõ ràng là thuận nước đẩy thuyền, ứng phó linh hoạt. chính mình cũng muốn nhìn xem Thiệu Hải Ba có thể đảm nhiệm chức Phó viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh rốt cuộc có gì lợi hại.

Bác sĩ bình thường đều rất ít trong trường hợp công cộng khám và chữa bệnh, lại càng không cần nhắc đến thân phận của Thiệu Hải Ba. Bởi vì một khi lỡ tay, nó sẽ trở thành một đề tài lớn.

Hồ Hướng Tiền vừa lắc đầu, thầm nghĩ La Quốc Cường này thật sự là không có việc tìm việc mà. Tăng Nghị y thuật đó là chống lại bất luận một khảo nghiệm nào. Nếu Tăng Nghị không muốn coi bệnh cho La Quốc Kiên tất nhiên là có đạo lý của hắn. Anh như thế nào lại cứ muốn coi. Nếu làm không tốt thì ngay cả cái mặt của mình sẽ biến thành màu xám đấy.

Tăng Nghị liền mang theo anh em họ La đến bàn trên, giới thiệu với Thiệu Hải Ba:

- Sư huynh, vị này là La tổng, là em trai của Trưởng phòng La. Thân thể có chút không khỏe, nhờ anh xem qua một chút.

- Ngồi đi!

Thiệu Hải Ba hướng La Quốc Kiên kéo tay xuống:

- Nếu tin tưởng thì tôi sẽ xem qua một chút.

Y trong lòng khá khó hiểu, Tăng Nghị như thế nào lại muốn mình xem chứ.

La Quốc Cường lúc này nói:

- Vậy làm phiền Viện trưởng Thiệu.

- Có cái gì mà phiền toái chứ, tuy nhiên chỉ là giơ tay lao động thôi. Vươn tay ra, để tôi xem mạch một chút.

Thiệu Hải Ba hiện tại theo Tây y, nhưng trình độ Trung y của y thậm chí còn nhỉnh hơn một số thầy thuốc Trung y bây giờ. Nhất là gần đây y thường xuyên hướng Tăng Nghị học hỏi. Trình độ Trung y chẳng những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn.

Bắt mạch xong, Thiệu Hải Ba cẩn thận nghiền ngẫm. Sau đó mày liền nhíu lại, ra vẻ trầm ngâm suy tư, cũng không quên ra dấu với Tăng Nghị.

Tăng Nghị cười gật đầu, ý tứ của sư huynh là không bắt sai mạch. Người này chính là có bệnh.

Thiệu Hải Ba hắng giọng một cái, thả tay La Quốc Kiên ra nói:

- La tổng có phải gần đây cảm giác thắt lưng của mình đau, hoa mắt ù tai? Khi đi ngủ vào buổi tối thì mất ngủ và đổ nhiều mồ hôi?

- Ai cha!

La Quốc Kiên vỗ đùi nói:

- Viện trưởng Thiệu thật sự là thần y, nói hoàn toàn chính xác. Hai tháng qua, tôi mỗi lần ngủ dậy, lưng áo và dưới giường đều ướt đẫm. Khi đứng dậy rồi lại có cảm giác mình không ngủ đủ giấc nên sinh ra mệt mỏi.

Thiệu Hải Ba liền gật đầu nói:

- Trí nhớ cũng không như trước kia, nhất là sau khi uống rượu xong, sẽ có hiện tượng mất trí nhớ.

La Quốc Kiên nắm lấy cánh tay Thiệu Hải Ba nói:

- Thần kỳ, thần kỳ! Viện trưởng Thiệu, anh thật sự là thần kỳ. Tôi gần đây đầu óc càng ngày càng tệ. Xa không nói, hồi tối giao thừa, cả đêm tôi đi uống rượu, sáng tỉnh lại, thấy mấy chục ngàn trong bóp không còn. Tôi nghĩ là do kẻ trộm, kết quả bạn của tôi nói tôi đã boa cho nhân viên phục vụ rồi. Tôi một chút cũng không nhớ rõ.

La Quốc Kiên liền ho khan một tiếng, ý tứ La Quốc Kiên khi nói chuyện chú ý một chút, đừng cái gì cũng đều nói ra bên ngoài. Mau chuyển đề tài, nếu không thì chẳng khác nào đào hố tự chôn mình. Còn nữa, người ta mặc kệ nói cái gì, cậu cũng đều cho là thần kỳ. Người uống nhiều rượu, đại bộ phận đều mất trí nhớ.

La Quốc Kiên xấu hổ cười nói:

- Viện trưởng Thiệu, anh nói tiếp đi.

- Ngoài ra, trong khoang miệng có hiện tượng lở loét, liên tục không ngừng.

Thiệu Hải Ba nói.

La Quốc Kiên ánh mắt mở lớn, từ trong túi xuất ra hai cái hộp thuốc giảm nhiệt nói:

- Hiện tại, tôi lúc nào cũng mang theo thuốc giảm nhiệt. Chỉ cần cảm giác không ổn thì khẩn trương uống ngay. Bằng không thì cái miệng sẽ lở loét hết.

Lần này, ngay cả La Quốc Cường cũng không nghĩ ra. La Quốc Kiên quả thật có bệnh lở miệng, điều trị thế nào cũng không hết. Nhưng hôm nay, Thiệu Hải Ba làm sao mà biết được?

- Bệnh khác thì không có, cũng không phải bệnh da liễu. La tổng cứ yên tâm.

Thiệu Hải Ba cười, sau đó mờ mịt nhắc nhở:

- Tuy nhiên, về sau nên tiết chế, rượu có thể uống ít được thì uống. Có thể không uống được thì không uống. Nếu không thì tình huống này của anh sẽ kéo dài mãi.

Nói tới đây, Thiệu Hải Ba quay đầu nhìn Tăng Nghị nói:

- Tăng Nghị, em cũng hãy khám qua một chút. Nếu em không có cái nhìn nào khác thì mở cho La tổng một phương thuốc điều trị cho tốt.

La Quốc Kiên buồn bực nói:

- Viện trưởng Thiệu, anh rốt cuộc còn chưa nói tôi bị bệnh gì, mà đã khai thuốc rồi?

- Rất cảm ơn, Viện trưởng Thiệu.

La Quốc Cường giơ tay vỗ lên vai em trai của mình. Y đã hiểu được ám chỉ của Thiệu Hải Ba. Bệnh của em trai mình là do rượu sắc vô độ. Chỉ có điều, ngay trước mặt mọi người, Thiệu Hải Ba lưu lại mặt mũi cho mình, nên không có nói rõ. Y liền cười nói:

- Viện trưởng Thiệu quả nhiên là y thuật không tầm thường. Tất cả bệnh trạng đều được nói trúng. Khi nào trở về, tôi sẽ bảo Quốc Kiên dựa theo phương thuốc của anh mà uống. Tin rằng căn bệnh sẽ được tiêu trừ.

La Quốc Kiên thấy anh trai của mình ngăn cản, cũng không hỏi nhiều, phụ họa nói:

- Cám ơn Viện trưởng Thiệu!

Tăng Nghị thu mạch nói:

- Ý kiến của tôi giống như sư huynh.

- Vậy thì mở phương thuốc đi!

Thiệu Hải Ba nói. Y có thể chẩn đoán bệnh, nhưng việc khai căn thì nên dành cho Tăng Nghị thì ổn hơn.

Tăng Nghị liền lấy ra giấy bút, ngồi xuống bắt đầu viết phương thuốc. Chỉ là những loại thuốc bổ thận thông thường. Kỳ thật, khi ngồi cạnh La Quốc Kiên ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn không thấy được La Quốc Kiên có bộ dạng gì. Chỉ có điều vừa nghe thanh âm thì biết rằng La Quốc Kiên có bệnh.

Bệnh này của La Quốc Kiên có thể trị hay ko? Chỉ cần mở phương thuốc, uống vài liều là có thể thấy hiệu quả. Hơn nữa phương thuốc cũng có sẵn.

Nhưng có thể chữa khỏi hay không? Tăng Nghị cho là chữa không hết. Ít nhất là trạng thái trước mắt này của La Quốc Kiên thì Tăng Nghị trị không hết.

Có thể thấy được, tham tiền háo sắc, truy đuổi quyền lợi thì là bản tính con người, rất khó thay đổi.

Còn thuốc của bác sĩ chỉ có thể chữa khỏi bệnh trong thân thể cho người bệnh, chứ không thể thay đổi bản tính của người bệnh. Cho dù hiện tại nói cho La Quốc Kiên biết anh là tửu sắc vô độ, có uống thuốc cũng vô dụng, phải biết phối hợp với tiết chế thì mới được, La Quốc Kiên khẳng định là sẽ không nghe. Bởi vì y vẫn còn chưa bệnh nghiêm trọng. Chỉ cần y cảm thấy chính mình còn có thể đi thì nhất định sẽ hăng hái chiến đấu.

Vì thế bác sĩ kê đơn liền biến thành có thể có, có thể không, giống như có hiệu quả, rồi lại không có hiệu quả. Cuối cùng trị không hết thì lại bảo rằng thầy thuốc y thuật quá kém.

Tăng Nghị trước kia đã gặp qua nhiều người bệnh như vậy. Hầu như là không ai có thể dứt bỏ được sự hấp dẫn. Tăng Nghị khi gặp loại bệnh nhân này cũng không nói gì, mặc cho bọn họ gây sức ép. Đợi cho bọn họ không đạt được cái gì thì tự nhiên sẽ quay trở lại.

Chỉ có nằm trên giường, trải qua thời điểm thập tử nhất sinh thì mới ý thức được, một khi tính mạng của mình không còn, cho dù có nhiều gái đẹp, có nhiều tiền, quyền thì chẳng còn quan hệ với mình. Khi đó mới có thể quyết tâm từ bỏ.

Xuất phát từ nguyên nhân như vậy, Tăng Nghị cũng không muốn dây dưa với La Quốc Kiên quá nhiều. Trường hợp ngày hôm nay là ngoại lệ. Thầy thuốc xuất phát từ hành vi thường ngày của mình, không thể đem bệnh tình của người bệnh nói ra trước công chúng. Nhưng La Quốc Kiên thì khác. Anh nếu không nói, anh ta cũng chẳng hiểu được. Một khi vạch trần, mọi người đều biết rằng, chi bằng không nói.

Chỉ có điều La Quốc Kiên nói đột ngột như vậy khiến cho Tăng Nghị một chút ứng phó cũng không có. Anh nếu không ứng phó, mọi người còn tưởng rằng cái giá của anh quá lớn. Thấy chết mà không cứu.

Tăng Nghị rất nhanh viết ra phương thuốc, và cách nấu thuốc vào trong tờ giấy. Sau đó cầm giao cho La Quốc Kiên, nói:

- Trước uống mười lần!

La Quốc Kiên cầm lấy phương thuốc nhìn, thoáng nhíu mày, sau đó đưa tới trước mặt Thiệu Hải Ba, nói:

- Viện trưởng Thiệu, anh xem phương thuốc này có thích hợp không?

Thiệu Hải Ba khoát tay chặn lại:

- Không cần xem! Trình độ của Tăng Nghị hoàn toàn không thấp hơn tôi. Cứ việc yên tâm.

La Quốc Kiên nhìn trái phải, cuối cùng đem phương thuốc trả lại cho Tăng Nghị nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu không anh đổi cho tôi phương thuốc khác?

Lần này, Thiệu Hải Ba sắc mặt thay đổi. Đổi phương thuốc chính là điều kiêng kỵ nhất của người thầy thuốc.

Bình thường mà nói, nếu chẩn đoán chính xác, không có lầm thì người thầy thuốc sẽ căn cứ vào bệnh tình và thể chất của người bệnh mà khai ra phương thuốc, giống như là tùy cơ ứng biến. Phàm khi đã khai ra phương thuốc, tất nhiên là người thầy thuốc đã suy nghĩ một cách cặn kẽ, cho rằng đó là thỏa đáng nhất. Trừ phi là bệnh tình có biến hóa, nếu không thì không dễ dàng đổi phương thuốc.

Càng là danh gia thì lại càng cẩn thận. La Quốc Kiên yêu cầu Tăng Nghị sửa phương thuốc, đó chính là nghi ngờ trình độ của Tăng Nghị.

- La tổng cảm thấy phương thuốc này không thích hợp?

Tăng Nghị hỏi.

- Cũng không phải là không thích hợp!

La Quốc Kiên lắc đầu nói:

- Tôi muốn hỏi Phó chủ nhiệm Tăng một chút, thuốc như vậy, đại khái trị giá bao nhiêu tiền?

Tăng Nghị thản nhiên nói:

- Ba bốn đồng một lần uống.

- Rất rẻ!

La Quốc Kiên cười không ngừng, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười, bàn tay to ánh vàng rực rỡ còn cố tình lung lay hai cái nói:

- Thuốc rẻ như vậy, hiệu quả trị liệu như thế nào có thể cam đoan? Phó chủ nhiệm Tăng, đổi phương thuốc khác quý trọng hơn một chút cho tôi.

La Quốc Cường mặt liền đen lại. Y còn tưởng rằng em trai của mình nhìn ra phương thuốc có cái gì không ổn, hóa ra cái đuôi lại vểnh lên, liền nói ngay:

- Thật đúng là càn quấy! Phó chủ nhiệm Tăng nếu mở phương thuốc này tất nhiên là phải có đạo lý của nó. Em không hiểu thì đừng mở miệng.

La Quốc Kiên tức giận im miệng lại, có chút mất hứng. Thuốc là do tôi uống chứ đâu phải anh uống. Chẳng lẽ tôi còn không có quyền lựa chọn thuốc cho mình sao?

Tăng Nghị cười nói:

- Hóa ra La tổng cảm thấy phương thuốc này rất đơn sơ. Được thôi, tôi đây sẽ sửa lại.

Nói xong, Tăng Nghị lấy bút, viết thêm hai hàng dưới phương thuốc: Phan chế Tùng Phạm nửa thỏi. Tam Dương thạch một khối, sắc lấy nước uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play