Thiệu Hải Ba là niềm vinh quang của quê hương y, đường đường là Viện phó bệnh viện Nhân dân tỉnh. Cấp bậc viện phó kia, ở trong thôn, so với chức huyện ủy Bạch Mã kia còn cao hơn nhiều.
- Ba, mẹ, con ở trong điện thoại đều nói rồi, trên đường không chính xác, bảo hai người bao lần là đừng chờ rồi. Giờ đã nửa đêm rồi, hai người vẫn đứng đợi ở cổng!
Thiệu Hải Ba đi tới kéo tay ba mẹ nói:
- Tiểu Nghị cũng đã trở lại, năm nay đón tết ở nhà chúng ta. Hai người mau nhìn xem, có phải đã thay đổi nhiều rồi phải không?
Cha mẹ Thiệu Hải Ba trước kia đã gặp qua Tăng Nghị, nhưng chỉ là ấn tượng mơ hồ. Dù sao khi đó Tăng Nghị vẫn còn nhỏ. Nghe Thiệu Hải Banói, nhưng không nhận ra Tăng Nghị, chỉ cười nói:
- Biết, biết, trong điện thoại con đều nói đến. Đứa nhỏ này, mau vào nhà, mau vào nhà.!
Tăng Nghị cười, tiến lên nhìn cha mẹ của lão Thiệu cùng mọi người vào phòng.
Dưới ánh đèn trong phòng, mẹ Thiệu Hải Bacẩn thận nhìn Tăng Nghị một phen, nói:
- Nhoáng lên một cái thiệt nhiều năm. Vừa gặp, hoàn toàn không nhận ra là ai. Nhớ rõ lúc ấy đưa Thiệu tới nhà thầy thuốc Tăng học y thuật, cậu mới cao có như vậy.
Nói xong, bà lấy tay khoa tay múa chân ra một độ cao, có thể so sánh với bàn ăn trong nhà kia cao hơn một chút.
Cha của Thiệu Hải Ba thật thà chất phác cười, nói:
- Thầy thuốc Tăng là người lương thiện, nếu không phải ông ấy đưa Thiệu đến trường cho đi học, nó đâu thể có tiền đồ như ngày hôm nay.
- Đúng thế!
Mẹ Thiệu Hải Ba liên tục gật đầu, bảo Tăng Nghị ngồi xuống một cái ghế nói:
- Ngồi đi, bác đi lấy sủi cảo cho cháu!
Sủi cảo nóng hôi hổi được bưng lên đi, mọi người ngồi vây quanh bàn, đâu đây có không khí của sự đoàn viên.
Tăng Nghị lúc này có chút ngây người. Từ sau khi ông nội qua đời, đã rất nhiều năm, hắn không được thoải mái ngồi ăn cơm vui vẻ như vậy.
Thiệu Hải Ba nhiều ít có thể hiểu được tâm tư của Tăng Nghị, nói:
- Tiểu Nghị, ăn lúc đang còn nóng đi, ăn xong, ngủ một giấc, sáng mai, chúng ta đi thăm lão sư phụ.
Tăng Nghị cười cười, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Bên ngoài tiếng pháo vang một trận, cũng chậm chậm lắng xuống yên tĩnh. Nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ hẻo lánh trong núi, cũng không giống như đêm ở Vinh Thành. Bà con trong thôn hoan đón người mới. Đón giao thừa xong, họ không ngủ mà đợi sáng rồi đi chúc tết.
Trời chưa sáng, vài vị huynh đệ của Thiệu Hải Ba đã tới náo động cả nhà. Bọn họ ở thị trấn trên không xa, sớm đã tới chúc tết. Theo phong tục trong thôn, đầu năm mới, đi chúc tết phải đi sớm, cáng sớm càng tốt, càng thuận lợi.
Một lát đã đến hơn hai mươi người, nguyên cả một phòng khách lớn trở nên nhỏ bé, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự náo nhiệt trong phòng. Nhất là những cháu trai, cháu gái, của Thiệu Hải Ba hưng phấn mà ở trong phòng chui tới chui lui. Chúc tết mỗi một vị bề trên, sau đó chờ thu tiền lì xì.
Thiệu Hải Ba trong nhà có tiền đồ nhất, tất nhiên cũng được hoan nghênh nhất, bởi vì tiền mừng tuổi của Thiệu Hải Ba cho, so với các bề trên khác, phải nhiều hơn. Mấy đứa nhóc có tiền mừng tuổi, liền tụ lại, một bên so với ai thu được tiền mừng tuổi nhiều nhất, một bên cao hứng thương lượng xem trời sáng cửa hàng trên thôn mở cửa, chính mình muốn mua chút cái gì đó.
Tăng Nghị và Từ Lực cũng chúc tết cha mẹ Thiệu Hải Ba, không ngờ cũng thu được tiền lì xì, mở ra vừa thấy như mình cũng giống như lũ trẻ, mười đồng tiền lì xì khiến hai người đều lắc đầu cười khổ.
Đợi mọi người đến đông đủ, dưới sự chủ trì của cha Thiệu Hải Ba, bắt đầu cử hành nghi lễ mừng năm mới.
Dựa theo phong tục của thôn trấn, lễ đầu năm mới, nhất định phải nhất bái trời, sau bái đất, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hoà, rau củ được mùa; sau đó mới ở trước bài vị tổ tông dâng lên thành lễ. Nói cho tổ tiên những việc làm trong năm, trong nhà có thêm thành viên không, hay có chuyện đại hỷ gì phát sinh, tỷ như ai đỗ đại học, ai thăng quan…Cuối cùng cầu nguyện tổ tông phù hộ con cháu đều có thể bình an khỏe mạnh, mọi sự như ý.
Mấy nghi thức chấm dứt, trời cũng sáng, đã thấy rõ xa xa cảnh tượng, mọi người cũng ra cửa, chúc tết nhau.
Tăng Nghị lúc này và Thiệu Hải Ba cùng nhau, mang theo cống phẩm đến nhà lão sư gia.
Trước của nhà, tấm biển “Sinh Sinh Đường” đã cũ, những vẫn nguyên như trước kia, có thể nhìn trên đó dấu vết rất rõ ràng tứ phương. Đẩy cửa đi vào, hết thảy đều như trước kia,bài trí giống nhau. Năm đó chiếc bàn bát tiên Tăng Văn Phủ ngồi điều trị, kiểu cũ xưa vẫn còn nguyên, Còn hai cái giá thuốc đã cũ lúc này vẫn có thể ngửi được vị thuốc đông y, nhưng hộp thuốc cũng đã trống không rồi.
Trên tường, treo một bức thanh tú sâu sắc: “ Rau xanh cây cải củ gạo lức cơm, ngói bình nước giếng cây hoa cúc trà. “. Một vị không màng danh lợi, một thầy thuốc yên lặng, bình dị vẫn còn in trên giấy mực.
Thiệu Hải Ba là sư huynh, y đem cống phẩm đặt ở trước bài vị sư phụ, sau đó trang nghiêm đứng thẳng, nói:
- Sư phụ, con báo cho người tin vui: Tiểu Nghị giờ tiền đồ rất rộng mở, em ấy không có phụ lòng của ngưồi dạy bảo, không chỉ có y thuật cao siêu, giờ ở tỉnh Nam Giang còn làm cán bộ, trợ giúp mấy chục vạn người huyện Nam Vân thoát khỏi nghèo khó làm giàu, còn chuẩn bị xây dựng một viện Y học. Mọi người đều khâm phục tiểu
Nghị. Qua một đoạn thời gian, Tiểu Nghị còn muốn thành lập một quỹ y học từ thiện, giúp đỡ người bệnh không có tiền chữa bệnh. Sư phụ người nghe đến mấy cái này, cũng nên vui mừng...!
Thiệu Hải Ba nói xong nói xong, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, Tăng Nghị sau lưng cũng run run, có chút xúc động.
- Chỉ có điều...!
Thiệu Hải Ba nhìn bài vị sư phụ cùng bảng hiệu “Sinh Sinh Đường”, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, không nói nổi nữa, nói:
- Chỉ có điều... Chỉ là chúng con không thể... không thể phát triển ”Sinh Sinh Đường“. Thật sự là... thật sự là không có mặt mũi nào...!
Tăng Nghị lúc này tiến lên vỗ vai Thiệu Hải Ba, nếu không sợ y sẽ khóc ra mất. Y này làm Đại sư huynh, nhưng không có gây dựng lại được, thậm chí còn theo đuổi Tây y, trong lòng bây giờ còn thấy áy náy.
Thiệu Hải Ba hít sâu một hơi, đem cảm xúc nén xuống, xoay người, cùng Tăng Nghị thu dọn đồ trong phòng.
Tăng Văn Phủ làm nghề y hơn mười năm, cứu sống vô số người, phạm vi mấy chục cây, có không ít người tưởng tuyệt mệnh, đều là do ông từ Quỷ Môn quan kéo trở về. Trước kia mỗi dịp đến lễ mừng năm mới, tổng hội có rất nhiều người lại đây chúc tết Tăng Văn Phủ. Sau khi ông qua đời được nhiều năm vẫn còn không ít người đến cúi đầu trước ông. Nếu Tăng Nghị không trở về thì cánh cửa kia chắc đã đầy người đứng.
Lúc dọn lại đồ, Thiệu Hải Ba hỏi:
- Tiểu Nghị, em bây giờ đi con đường này có từng hối hận không?
- Có! Đôi khi sẽ nghĩ như vậy!
Tăng Nghị cười cười, nói:
- Chỉ có điều, trên đời này không có việc gì không thay đổi. Đi không nổi nữa, liền cần biến báo. Tuy rằng không làm thầy thuốc, nhưng anh nghĩ ông nội hẳn sẽ hiểu!
Thiệu Hải Ba trong lòng dễ chịu đôi chút, nói:
- Về sau có cơ hội, nhất định gây dựng lại Sinh Sinh Đường!
Tăng Nghị thở dài, nói thì dễ, giờ ai cũng đều không có thời gian và sức lực.
Hai người đang thu dọn thì có người đi đến, hỉ thanh hỏi:
- Tăng Nghị đã trở về ư? Về khi nào vậy?
Tăng Nghị nhìn, phát hiện là hàng xóm, ông chủ cửa hàng tạp hoá bán sỉ cách vách, Vương Quốc Lợi, liền cười nói:
- Tối hôm qua mới về, vừa may định tới chúc tết Vương thúc đây!
- Được, được! Trở về là tốt, thỉnh thoảng đến thăm nhé!
Vương Quốc Lợi cười, đi đến trước bài vị Tăng Văn Phủ, nhìn thật lâu, sau đó nói với Tăng Nghị:
- Tăng Nghị lần này về, lát nữa tới nhà chú ăn cơm!
- Cảm ơn Vương thúc, cháu nhất định qua, nói xong giờ còn phải tới nhà Thiệu sư huynh!
Tăng Nghị khách khí.
Vương quốc lợi liền mất hứng, nói:
- Theo ta còn khách khí cái gì, có phải hay không chê cơm nhà ta không ngon!
Tăng Nghị liền cười nói:
- Được, một lát nữa cháu sẽ tới. Vương thúc cứ đi trước.
Vương Quốc Lợi không yên tâm, trước khi đi còn dặn dò lại vài lần. Hàng năm ông ta luôn là người đầu tiên tới đây. Bình thường Tăng Nghị không ở đây, căn nhà này cũng là Vương Quốc Lợi chủ động phụ trách chăm sóc. Có gió thổi cỏ lay, ông ta cũng tới đây xem thử, tránh cho không gặp kẻ trộm.
Thời trẻ, Vương Quốc Lợi là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bán một ít kim chỉ gì đó. Nhà nghèo, lại nhiều con, thật sự khó khăn. Đến một năm ông ta hết khả năng, muốn đi nơi khác, nhưng vừa đến ngưỡng cửa thì liền ôm vợ con mà than khóc.
Lúc đó, Tăng Văn Phủ tiếp người bệnh, nếu phí thuốc là một đồng, ông sẽ lấy ra hai hào, đưa cho người bệnh, nói rằng thuốc này rất đắng, mua chút gì đó “ quá dược” để ăn.
Cái gọi là quá dược, chính là chỉ đồ ăn ngọt, hay nước uống quả, dùng để sau khi uống thuốc trong miệng không bị đắng.
Liền cứ như vậy, Vương Quốc Lợi đem trọng trách đó lên người mình, mở cửa hàng tạp hoá, dựa vào Tăng Văn Phủ. Đại lí bán ngày càng lớn hơn, trở thành của hàng bán sỉ.
Vương Quốc Lợi đi rồi, lại lục đục có không ít người đến chúc tết.
Tình cảnh này khiến Thiệu Hải Ba rất là hổ thẹn, chính mình hiện tại cũng là Phó viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh, luận địa vị và lực ảnh hưởng, đã vượt xa sư phụ y, nhưng có thể khiến những người bệnh này, nhiều năm như vậy vẫn không quên được, khiến y tự nhìn lại mình đang ở đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT