- Đường đại ca, chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi đi!

Tăng Nghị cười mời, hắn biết rõ, Đường Hạo Nhiên mặt ngoài tuy rằng biểu hiện rất thản nhiên, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu.

Đường Hạo Nhiên khoát tay áo, cười nói:

- Không được, năm trước, vào dịp này, ông chủ đều phải đi khắp nơi chúc tết, hỏi thăm khắp nơi. Thời điểm này là việc lớn của cuối năm. Tôi cũng phải đi theo, không thể để có cái gì sơ xuất.

Tăng Nghị cũng liền bỏ qua, nói:

- Vậy chờ anh rảnh rỗi, chúng ta từ từ bàn!

- Ông chủ năm nay phải về thủ đô, cùng ông cụ đón năm mới, đến lúc đó thời gian có nhiều mà!

Đường Hạo Nhiên cười.

Tăng Nghị cũng không coi đó là thật. Cứ cho Phương Nam Quốc trở về thủ đô, Đường Hạo Nhiên cũng không chắc đã rảnh rỗi. Y ở Tỉnh ủy, nếu như việc lớn như đón năm mới mà y có thể nhàn rỗi vậy thì bầu trời tỉnh Nam Giang đã sụp rồi. Mọi người còn có thể cho rằng Phương Nam Quốc xảy ra chuyện gì cũng nên.

Cục Cựu cán bộ khảo sát và Vưu Chấn Á cùng cấp dưới, đã tiến hành điều tra thực nghiệm trong hai ngày về nguồn tài nguyên an dưỡng của Nam Giang, sau đó sẽ về lại thủ đô.

Về phần kết quả cụ thể, đến Vưu Chấn Á cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là trước khi tổ khảo sát rời đi, Phương Nam Quốc đã gặp Cục trưởng Trữ Thanh Lâm. Hai người nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.

Gần tối, Phùng Ngọc Cầm gọi điện thoại tới, kêu Tăng Nghị buổi tối đến nhà ăn cơm.

Tăng Nghị liền chuẩn bị một ít quà tết để ở hòm phía sau, lái xe tới nhà Phương Nam Quốc.

Phùng Ngọc Cầm buộc lại tạp dề trên người, xem ra hôm nay là muốn tự mình xuống bếp. Thấy Tăng Nghị đến, bà liền treo tạp dề lên, đi ra phòng khách, nói:

- Tiểu Nghị, nhà không thiếu thứ gì, sau này không cần mang theo nhiều quà như vậy.

- Hôm nay không phải ăn tết sao?

Tăng Nghị cười đem đồ đặt sang một bên, cũng không nhiều ít, chỉ có hai cái hộp.

- Có một chút là cho ông cụ!

Phùng Ngọc Cầm liền mỉm cười, Tăng Nghị có tấm lòng như vậy, bà cao hứng, nói:

- Cậu ngồi xem TV, chờ chú Phương của cậu trở về, chúng ta sẽ ăn cơm!

Nói xong, Phùng Ngọc Cầm lên lầu. Một lát sau, bà cầm một cái hộp xuống dưới, cười nói:

- Đón năm mới, mọi người đều được lì xì. Đây xem như cô và lão Phương lì xì năm mới cho cậu, nhận đi!

- Cảm ơn cô Phùng, cảm ơn chú Phương!

Tăng Nghị cười đứng lên, nhận chiếc hộp,bên trong là một chiếc bút máy.

Phùng Ngọc Cầm cùng Tăng Nghị ngồi ở phòng khách, chờ Phương Nam Quốc trở về, bà nói:

- Việc năm mới cậu đã thu xếp cả chưa? Sẽ ở đâu đón năm mới?

Tăng Nghị gật gật đầu:

- Đã bàn bạc xong, năm nay sẽ theo sư huynh về quê đón tết bên đó!

Phùng Ngọc Cầm biết Tăng Nghị chỉ có một mình, nghĩ muốn đưa Tăng Nghị tới thủ đô cùng đón năm mới, nhưng Tăng Nghị đã có dự định, bà đành phải thôi, nói:

- Cô và lão Phương phải về thủ đô cùng ông cụ đón năm mới. Đến lúc đó cậu cũng không cần lặn lội tới, cứ ở quê đón tết đi!

- Đến lúc đó cháu sẽ gọi điện thoại chúc tết ông cụ!

Tăng Nghị cười. Phương Nam Quốc về thủ đô, chủ yếu cũng là muốn trốn lấy cái thanh nhàn, nếu ở lại Nam Giang ăn tết, người tới thăm hỏi nhất định không ít.

Phùng Ngọc Cầm dừng một chút, lại nói:

- Bên Địch lão, cậu đã qua chưa?

Tăng Nghị gật đầu:

- Có qua rồi, thời gian trước cũng vừa qua thăm hỏi.

Phùng Ngọc Cầm yên tâm nói:

- Lão Phương này đã mấy giờ rồi còn chưa về?

Đang nói chưa hết câu, Phương Nam Quốc đã về tới. Ông ta hôm nay là đi tham gia hội ái hữu các cán bộ lão thành, việc này là việc mà mỗi vị lãnh đạo trước năm mới đều phải làm. Thăm hỏi các vị lão thành, qua đường dây của các xí nghiệp, công nghiệp và khai thác, gửi lời chúc đến toàn bộ nhân dân trong tỉnh.

- Bí thư Phương!

Tăng Nghị liền đứng lên chào..

Phương Nam Quốc gật đầu, mặt tươi cười, nói:

- Tăng Nghị đến đây! Vừa đúng lúc, tôi ở đây có một nhiệm vụ, muốn cử cậu đi.

- Cái ông này, có chuyện gì vậy?

Phùng Ngọc Cầm có ý trách cứ:

- Sắp nghỉ tết rồi còn muốn phái người ta đi làm chuyện gì?

Phương Nam Quốc cười cười, cởi áo khoác đưa cho Phùng Ngọc Cầm, sau đó qua ngồi ở sô pha nhìn về phía Tăng Nghị vẫy tay, ra hiệu Tăng Nghị cùng đến ngồi, nói:

- Hôm nay tôi cùng đồng chí Trữ Thanh Lâm của cục Cựu cán bộ có nói chuyện qua. Ông ấy nói muốn xây dựng khu an dưỡng ở tỉnh Nam Giang chúng ta. Đồng thời, Trữ Thanh Lâm cũng tỏ vẻ sẽ ủng hộ tỉnh Nam Giang chúng ta thực hiện một số thử nghệm, tìm ra con đường giúp cả đôi bên cùng có lợi.

Tăng Nghị có chút bất ngờ. Hắn nghĩ việc này không có nhiều hy vọng. Nhưng không ngờ rằng Phương Nam Quốc lại vẫn hi vọng trong lòng.

Phương Nam Quốc bưng chén trà trước mặt, nói:

- Ý tưởng này, dù sao cũng là do cậu đề xuất, bây giờ tôi đem việc này giao cho cậu. Cậu nghĩ thử xem, xem chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào mới thích hợp. Đợi tôi từ thủ đô trở về, hãy cho tôi xem vài phương án.

Tăng Nghị cười nói:

- Được! Khoảng thời gian này, tôi nhất định xem xét kĩ!

- Rửa tay, ăn cơm thôi!

Phùng Ngọc Cầm lúc này đi tới, nói:

- Vừa về đến liền bàn công việc, ông không ăn cơm, Tiểu Nghị cũng phải ăn chứ!

Phương Nam Quốc bất đắc dĩ đứng lên, mỉm cười, nói:

- Được, ăn cơm, ăn cơm trước đã!

Theo dự định ban đầu Phương Nam Quốc muốn đưa Tăng Nghị cùng đi. Chuẩn bị sau này sẽ giữ lại bên mình, gần nhất là có thể chăm nom Tăng Nghị, để hắn không xảy ra chuyện gì không tốt. Thứ hai là có thể bồi dưỡng hắn, đến khi chính mình làm xong nhiệm kì, khi đó Tăng Nghị cũng đã bốn mươi tuổi, sẽ để hắn đi đảm đương trọng trách. Tuổi thích hợp, kinh nghiệm từng trải cũng đủ, người ngoài không thể nói lời dị nghị.

Chỉ có điều văn phòng trung ương lần này đột nhiên chủ động tiến tới, muốn xây dựng khu an dưỡng ở Nam Giang, chuyện này đã làm gián đoạn kế hoạch của Phương Nam Quốc. Lần này Trữ Thanh Lâm tới đây, Phương Nam Quốc cũng không có nóng lòng ra mặt, mà quan sát vài ngày. Ông phát hiện văn phòng trung ương đối với chuyện này rất gấp, có lẽ có một nhân vật lớn nào đó sẽ tới Nam Giang nghỉ dưỡng.

Chuyện nàykhông thể không khiến Phương Nam Quốc nghĩ ngợi. Chuyện này, ban đầu là Lý Chiêu Hùng tiết lộ cho Tăng Nghị, rồi Tăng Nghị lại nói cho ông. Nếu nói chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Tăng Nghị, Phương Nam Quốc cảm thấy là không thể.

Lão lãnh đạo rời thủ đô đến vùng ngoại ô an dưỡng, đây là việc đại sự. Tất nhiên không thể chỉ vì Tăng Nghị y thuật cao siêu mà họ tới đây. Nhưng y thuật của Tăng Nghị hẳn là một trong số nguyên nhân khiến việc này xảy ra.

Nếu lão lãnh đạo đến đây, chính mình lại đưa Tăng Nghị đi, lão lãnh đạo ngoài miệng không nói, trong lòng nhất định sẽ ghi hận.

Phương Nam Quốc càng nghĩ, đành phải thay đổi kế hoạch của chính mình. Nếu Tăng Nghị thử nghiệm làm vậy ông cũng ủng hộ Tăng Nghị làm. Làm cho tốt, là thành tích quan trọng. Làm không tốt, đem hắn điều về bên mình cũng không muộn.

Cơm nước xong, Phương Nam Quốc hỏi Tăng Nghị tết này dự định thế nào, biết được Tăng Nghị phải về quê ông cũng giống Phùng Ngọc Cầm, dặn Tăng Nghị không cần phải đi một chuyến đến thủ đô, có chuyện gì, đợi sang năm mới đi làm lại rồi nói sau.

Ngày hôm sau, chính là cuối năm, dựa theo lệ thường, Tỉnh ủy tỉnh Nam Giang phải mời dự họp hội nghị thường vụ một lần. Trong cuộc họp cũng không có đề tài gì thảo luận, chủ yếu là tiện cho các ủy viên thường vụ cho nhau cái chào năm cũ. Tổ chức một cuộc họp là tốt nhất, mọi người đều có thể thăm hỏi đúng chỗ..

Mặt khác, chính là bố trí một chút vấn đề bảo đảm đón tết. Sau hội nghị, văn phòng Tỉnh ủy sẽ truyền bá cho các bộ cấp tương quan. Công việc năm nay, coi như kết thúc.

Tình hình của khu công nghệ cao Bạch Dương cũng không khác biệt. Buổi sáng Ban quản lý mở hội nghị, hội nghị xong, các lãnh đạo tan làm.

Lúc này bình thường, những vị lãnh đạo phải là người gương mẫu đến tận phút cuối. Bởi vì anh không đi, cấp dưới cũng không thể đi. Ngày cả nhà đoàn viên, tổng cũng không thể khiến cho mọi người phải ở lại cùng anh đến khi tắt đèn hết thì mới về.

Tăng Nghị từ Ban quản lý đến hội họp với Thiệu Hải Ba.

Từ Lực vẫn là lái xe, Tăng Nghị bảo y nghỉ nhưng y không muốn. Chiếc xe là mượn của Vi Hướng Nam, một chiếc việt dã, chở Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba nhanh chóng tiến ra đường cao tốc.

Tăng Nghị quê ở Tầm Châu, không thuộc tỉnh Nam Giang, cách Vinh Thành hơn một ngàn km. Cũng may có đường cao tốc có thể tốc hành tới Tầm Châu. Nhưng bởi vì đường núi nhiều, đến Tầm Châu phải hạ tốc độ. Đến nơi bầu trời tối đen, tìm được chỗ nghỉ cũng là nửa đêm rồi.

Mọi người chân trước vừa vào cửa, sau lưng pháo nổ trong thôn vang lên mãnh liệt, vừa đúng thời khắc chuyển giao, bỏ qua một năm cũ, chào đón năm mới.

- Mau vào nhà, lấy nước ấm rửa mặt!

Cha mẹ Thiệu Hải Ba vẫn đứng ở cửa, nhìn thấy đứa con trai và con dâu trở về, khuôn mặt nếp nhăn cũng nở rộ, ra vẻ tươi cười:

- Trên đường một ngày, chắc đói bụng rồi! Chúng ta ăn cơm, lễ mừng năm mới có sủi cảo ngon lắm, chờ các con trở về mới hạ nồi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play