- Thuốc nếu như chữa đúng bệnh thì một loại là được rồi.
Tăng Nghị thản nhiên nói.
- Thật muốn…
Tần Nhất Thuyền vốn định nói nếu như đúng bệnh thì thật ra cũng có thể suy xét, nhưng thấy Cố Ích Sinh nháy mắt ra hiệu với mình, chỉ biết thuốc này sợ là có gì đó, nên lời này không nói ra, mà chuyển sang:
- Lời nói của bác sĩ Tăng thật sự là rất có đạo lý.
Những chuyên gia Tây y cũng không hoàn toàn lý giải được lời nói của Tăng Nghị, liền nhìn Cố Ích Sinh hỏi:
- Cố lão, Đại Hoàng là thuốc gì vậy? Có công hiệu gì? Ngài mau giải thích cho chúng tôi được biết.
Cố Ích Sinh mỉm cười, không trả lời. Tuy rằng không thể đồng ý với phương pháp dùng thuốc của Tăng Nghị, nhưng ông ta vẫn rất thưởng thức sự can đảm cùng năng lực biện chứng của hắn. Bởi vậy ông sợ sau khi nói ra tác dụng của Đại Hoàng sẽ làm Tăng Nghị khó xử. Dù sao Tăng Nghị cũng là người của giới Trung y, cho dù có sai lầm thì cũng phải chỉ ra chỗ sai, cũng không thể để Tây y phản bác. Mục sư làm sao có thể tụng kinh như hòa thượng. Cố Ích Sinh đối với điều này rất phản đối.
Tăng Nghị thấy Cố Ích Sinh mỉm cười, thì cảm thấy rất cảm kích phong độ của vị lão nhân này. Tuy nhiên, hắn không muốn Cố Ích Sinh khó xử. Cố Ích Sinh là chuyên gia của tổ chữa bệnh, luận chứng phương thuốc, xác định phương án trị liệu là chức trách của ông. Ông ta không thể lãng tránh vấn đề này.
- Người bị bệnh thương thực cảm thấy rất chán ghét thức ăn. Đạo lý này có thể lý giải. Cho nên chỉ cần đem những thức ăn cũ trong cơ thể người bệnh bài tiết ra ngoài thì người bệnh tự nhiên có thể trừ cũ nạp tân, một lần nữa ăn cơm. Công hiệu của Đại Hoàng chính là giúp tống những thứ đình trệ trong cơ thể ra. Trong Tây y thì gọi là thuốc xổ.
Tăng Nghị chủ động giải thích.
Lời này vừa nói ra, Cố Ích Sinh trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Đúng là tuổi trẻ, chẳng khác nào con nghé mới sinh nên không sợ hổ.
Quả nhiên, nhóm chuyên gia Tây y đầu tiên là giật mình, rồi lập tức bác bỏ nói:
- Vớ vẩn, người bệnh đã một tháng nay không ăn một hạt gạo. Trong cơ thể làm gì có thức ăn không tốt chứ?
Có chuyên gia lập tức nghiêm sắc mặt nói:
- Mấu chốt trước mắt của người bệnh chính là không ăn được cơm. Nhưng cũng không có những vấn đề và tình trạng về cơ năng khác. Cho nên, việc cấp bách chính là phải tìm biện pháp giúp người bệnh nhanh chóng mở miệng ăn cơm. Chỉ cần ăn cái gì đó thì thân thể sẽ từ từ khôi phục lại. Cậu chẳng những không nghĩ biện pháp theo chiều hướng này mà còn đi ngược lại, muốn người bệnh bài tiết. Đây là logic gì chứ, thứ cho tôi không thể lý giải, cũng không thể gật bừa.
- Tôi không phản đối Trung y, nhưng chữa bệnh cũng không phải là dựa theo những nguyên tắc cứng nhắc.
Có chuyên gia trực tiếp giáo huấn Tăng Nghị:
- Cậu hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh sống hàng ngày. Một người khỏe mạnh, trẻ tuổi một ngày đại tiện mấy lần thì thân thể đã trở nên suy yếu, vô lực. Cậu nhìn lại tình trạng trước mắt của người bệnh đi, đã suy yếu tới cực hạn. Lúc này làm sao có thể dùng thuốc xổ chức. Đây chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Ích Sinh sắc mặt rất khó xem. Ông ta sớm biết cục diện như thế này. Thật sự là buồn cười! Các người đối với Trung y da lông đều không hiểu, có tư cách gì chỉ điểm người khác dùng thuốc chứ? Cố Ích Sinh không biết thuốc này của Tăng Nghị có dùng được hay không, nhưng Kiều Văn Đức không phải là người bình thường. Nếu sau khi uống thuốc xổ xong, xảy ra vấn đề thì rất khó vãn hồi.
- Chúng tôi kiên quyết phản đối phương án trị liệu này.
Nhóm chuyên gia Tây y nói như đinh đóng cột, lòng đầy căm phẫn. Nếu không phải Tăng Nghị là do người bên cạnh Kiều Văn Đức mời tới thì bọn họ sẽ cảm thấy người này căn bản là sợ Kiều lão không chết được, muốn chạy tới bổ một dao.
Tần Nhất Thuyền còn có điểm khó xử. Tăng Nghị lời nói này nghe dường như rất có đạo lý. Hơn nữa, xem ra còn có điểm đạo hạnh. Nhưng thuốc này dường như hơi thái quá, khi dùng phải thận trọng một chút.
- Bác sĩ Tăng, còn phương thuốc nào khác hay không?
Tần Nhất Thuyền hỏi.
Tăng Nghị lắc đầu:
- Cá nhân tôi trình độ hữu hạn, chỉ nghỉ ra được một biện pháp này.
Kỳ thật Tăng Nghị vừa rối xem qua bệnh án của Cố lão viết, Cố lão ngay từ đầu cũng cho rằng đây là thương thực, nhưng chỉ dùng một ít phương thuốc bảo thủ. Vừa bổ lại tiêu, hy vọng sức khỏe của Kiều lão có thể chậm rãi điều trị. Nhưng đã một tháng rồi, hiệu quả là ngay cả Kiều lão nằm trên giường mở mắt ra cũng cảm thấy lao lực.
Đối với phương án trị liệu của Cố lão, Tăng Nghị không tiện bình luận, cũng không tìm cơ hội nâng lên chính mình. Bởi vì hắn rất hiểu vì sao Cố lão lại không dùng Đại Hoàng.
Trong Trung y có câu, “Đại Hoàng cứu người vô công, Nhân sâm giết người vô quá”. Là một ngự y, Cố Ích Sinh biết rõ gần vua như gần cọp. Ông ta không dùng Đại Hoàng là có nguyên nhân của nó.
Đại Hoàng là một trong tứ đại kim cương có tiếng của thuốc Đông y, ngoại hiệu là “Tướng quân”, hoặc “Mãnh Trương Phi”. Chính bởi vì dược tính của nó rất mạnh. Nếu dùng đúng thì nó sẽ là một loại thuốc tốt. Nếu dùng không đúng, nó sẽ là con dao giết người sắc bén. Con người đều thích thứ gì bổ, cảm thấy thứ đó tốt thì ăn nhiều vào. Đối với thân thể khẳng định là rất tốt. Khi tới thời điểm mắc bệnh cũng cảm thấy không ngoại lệ, cảm thấy sức khỏe suy yếu thì lại càng muốn dùng thứ bổ. Loại ý tưởng này không biết đã hại bao nhiêu người.
Cho nên thầy thuốc khi dùng thuốc, đều tận lực không dùng đến Đại Hoàng. Nếu để xảy ra chuyện thì không biết giải thích với người bệnh như thế nào.
Nhưng Tăng Nghị từ trước đến nay luôn cho rằng, khi chữa bệnh, nếu chứng thực chuẩn xác, ý nghĩa không lầm thì hoàn toàn có thể dùng thuốc để tiến hành đả kích, nhắm thẳng vào căn bệnh. Chỉ cần căn bệnh trọng tâm được đẩy lùi, thì những căn bệnh râu ria khác tự nhiên sẽ là cây đổ khỉ tan.
Đối với căn bệnh này của Kiều Văn Đức, Tăng Nghị cho rằng Đại Hoàng có thể dùng, Bởi vì Đại Hoàng rất giỏi về việc làm sạch dạ dày, giống như “phu quét đường”, đem tất cả những thứ cũ nát trong dạ dày hết thảy quét ra ngoài, một lần nữa đưa dạ dày của Kiều Văn Đức trở lại trạng thái bình thường như trước kia.
Công năng này rất giống như hệ thống quét virus của máy tính, đem hết thảy tất cả trở về vị trí cũ.
Hơn nữa, Tăng Nghị vừa rồi có bắt qua mạch của Kiều Văn Đức, mạch tượng tuy rằng suy yếu nhưng mạch tượng vẫn có, cũng không hoàn toàn hư hết, có thể sử dụng thuốc Đại Hoàng.
Tần Nhất Thuyền nhìn thấy sắc mặt của Cố Ích Sinh, thấy đối phương không có tỏ thái độ thì liền lên tiếng:
- Bác sĩ Tăng, rất cảm ơn hôm nay cậu có thể đến đây một chuyến. Phương thuốc này của cậu, tôi sẽ tìm các vị chuyên gia Trung y luận chứng lại một chút.
Tăng Nghị sớm biết là kết quả này, liền nói:
- Không sao, cũng không thể giúp đỡ hơn cái gì. Tuy nhiên, nếu người bệnh sau này muốn dùng Đại Hoàng thì nhất định phải cẩn thận. Tốt nhất là nên tìm thầy thuốc Trung y có kinh nghiệm.
Tần Nhất Thuyền thầm nghĩ tiểu tử này rất cẩn thận, ý tứ rất rõ ràng. Các người hiện tại nếu dùng Đại Hoàng thì tôi có thể phụ trách, nhưng sau khi tôi đi rồi mà các người dùng Đại Hoàng thì không còn quan hệ gì với Tăng Nghị tôi nữa. Xảy ra vấn đề cũng là do các người tìm thầy thuốc không có kinh nghiệm, cũng không phải là do phương thuốc ngày hôm nay tôi đã mở.
- Đó là điều tự nhiên. Nếu biện pháp này khả thi, đến lúc đó không cần phiền toái cậu đến một chuyến đi nữa đâu.
Tần Nhất Thuyền nói.
Bên cạnh các chuyên gia Tân y có chút tức giận. Tiểu tử này lời nói một phen hại người, cuối cùng nửa điểm trách nhiệm cũng không chịu gánh. Quả thực là cá chạch trơn tuột mà.
- Bác sĩ Tăng quan điểm thật là mới mẻ độc đáo. Bệnh kén ăn chỉ là do thương thực. Phải đem thức ăn tống ra ngoài bằng con đường bài tiết thì mới có thể chữa khỏi.
Một chuyên gia Tây y lên tiếng cười lạnh, nhìn các thầy thuốc bên cạnh nói:
- Xem ra chúng ta đều là học nghệ chưa tinh, nên làm cho tinh thần người bệnh suy sụp. Sớm biết như thế, cho uống mấy viên thuốc xổ, tự nhiên sẽ ăn uống lại, một lần nữa tràn đầy sức sống.
Nếu không phải đang ở chỗ không được thất thố thì các chuyên gia này đã cười vang rồi. Đúng vậy, nếu chữa bệnh đơn giản như vậy thì trên đời này làm gì còn bệnh khó trị nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT