Tổ chuyên gia chữa bệnh bước lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của Kiều Văn Đức.

Trong phòng đã có hai người y tá hai bên, đã kiểm tra xong số liệu sức khỏe của Kiều Văn Đức ngày hôm nay. Khi nhìn thấy nhóm chuyên gia tiến vào, liền đem bản ghi chép đặt lên trên bàn, sau đó đứng qua một bên.

Tổ trưởng nhìn thoáng qua, liền đem bản ghi chép đưa cho những chuyên gia ở đằng sau, rồi đến trước giường của Kiều Văn Đức hỏi:

- Kiều lão, hôm nay ngài cảm giác như thế nào?

Kiều Văn Đức thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, mở mắt ra, thấy người hỏi mình là Tổ trưởng tổ chữa bệnh thì nói:

- Mỗi ngày đều hỏi một lần, tôi liền có thể không trị mà khỏi bệnh sao?

Tổ trưởng thoáng chút xấu hổ. Không phải là ông vô tâm, thật sự là bệnh của Kiều Văn Đức khá đặc biệt. Số liệu sinh lý đều khá bình thường, nhưng chính là ông không ăn không ngủ. Đây cũng không phải là bệnh bộc phát nặng, không thể vận dụng biện pháp cấp cứu. Cũng không nhìn ra được có bất luận một khí chất bệnh biến nào để có thể khai đao. Hơn nữa, còn không có tình trạng khí quan suy kiệt. Ông nói tôi phải trị như thế nào đây?

Tổ chuyên gia chữa bệnh đã theo dõi một tháng, ngoại trừ phát hiện Kiều Văn Đức viêm dạ dày nhẹ thì không còn bất luận một phát hiện nào. Bọn họ chỉ có thể áp dụng phương án trị liệu bảo thủ. Hơn nữa còn không dám sử dụng quá nhiều dược vật. Bởi vì nguyên nhân bệnh kén ăn của Kiều Văn Đức đến nay vẫn chưa được tìm ra. Nếu uống quá nhiều thuốc sẽ khiến cho bệnh kén ăn càng thêm nghiêm trọng. Tổ chuyên gia chữa bệnh cũng không muốn căn bệnh này của Kiều Văn Đức ngày một trầm trọng hơn. Cho nên, mỗi ngày chỉ có thể cho uống một ít đường gluco, sau đó thêm chút thuốc bổ, vitamin để duy trì sức khỏe bình thường cho Kiều lão.

Có thể nói, sức khỏe của Kiều Văn Đức, trong mắt của các chuyên gia chính là trơ mắt mà nhìn, không có biện pháp trị liệu nào.

Các chuyên gia ở đằng sau sau khi xem qua số liệu, cũng cảm thấy rất đau đầu. Kiều lão rốt cuộc là bệnh gì? Tổng cũng không thể là vì bệnh tinh thần dẫn đến kén ăn? Ông ta quyền cao chức trọng, hô mưa gọi gió, có cái gì luẩn quẩn trong lòng chứ? Phải biết rằng, nếu tinh thần ảnh hưởng đến việc ăn uống, bình thường đều thuộc loại cực độ chán đời hoặc là điên cuồng giảm béo mới có thể mắc bệnh.

Kiều Văn Đức nhìn thấy phản ứng của tổ chuyên gia, hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Vị thầy thuốc Quần Sinh đề cử có tới không?

Tần Nhất Thuyền vội vàng nói:

- Tới rồi ạ, vừa mới xem xong bệnh án, cũng muốn đích thân tiến hành chẩn đoán bệnh.

- Bảo cậu ta đến đây!

Kiều Văn Đức nói xong liền nhắm mắt lại. Ông ta hiện tại tinh thần rất kém cỏi. Nếu đổi lại là một người trẻ tuổi, không ăn không ngủ một tháng, sợ là đã sớm bị sụp đổ rồi, huống chi là một cụ già tám mươi tuổi. Ông ta có thể chống đỡ được đến hiện tại cũng là nhờ ý chí kiên cường rồi.

Tần Nhất Thuyền hướng Tăng Nghị khoát tay:

- Bác sĩ Tăng!

Sau đó đem một cái ghế đặt bên cạnh giường, chính mình đứng bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng ứng phó được tình huống.

Tăng Nghị mang theo hòm y tiến lên, không vội động thủ trước, mà trước quan sát khí sắc của Kiều Văn Đức. Quả thật rất kém cỏi. Cả người suy yếu không chịu nổi. Xem ra là ốm một trận không nhẹ.

Sau khi xem xong hoàn toàn khí sắc của Kiều Văn Đức, Tăng Nghị giơ tay đè xuống chỗ dạ dày của ông, sau đó đột nhiên chồm người tới phía trước, mặt hắn gần như muốn chạm vào mặt của Kiều Văn Đức, nói:

- Mời há miệng!

Kiều Văn Đức cũng không há miệng, nhưng ánh mắt mở ra một chút. Tuy rằng nằm ở trên giường, cả người rất suy yếu, nhưng ánh mắt một khi mở ra thì vẫn còn khí thế khiếp người. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị, phát hiện Tăng Nghị chỉ thản nhiên nhìn mình, dường như chờ mình mở miệng nói. Lúc này ông ta ánh mắt mới dịu đi:

- Cậu chính là thầy thuốc do Quần Sinh mời đến?

- Vâng!

Tăng Nghị trả lời.

- Được!

Kiều Văn Đức chỉ nói một chữ, sau đó nhắm mắt lại, lập tức miệng mở ra. Ông ta trong lòng có chút không vui. Vừa mới nghe được giọng nói của Tăng Nghị, ông ta liền cảm thấy giật mình. Mạnh Quần Sinh có phải là đã quá tin tưởng vào người này không? Nhưng rồi ông cảm thấy một người lúc nào cũng như tảng băng, sắc mặt không đổi như ông, ai ngờ chỉ một căn bệnh nhỏ như vậy, liền bắt ông lộ nguyên hình, cái gì cũng muốn thử. Rốt cuộc cả một bác sĩ trẻ như vậy mà cũng có thể dùng.

Tăng Nghị nhìn bựa lưỡi một chút, rồi để sát mũi vào, phát hiện miệng của Kiều Văn Đức rất hôi. Hắn trong lòng liền có được một phần đáp án.

- Được rồi, ngậm miệng lại.

Tăng Nghị bảo Kiều Văn Đức ngậm miệng lại, lúc này mới ngồi xuống ghế, chẩn mạch, sau hai phút thì đứng lên qua một bên.

Lúc này Cố Ích Sinh cũng bước lại, ngồi trên chiếc ghế, bắt mạch. Sau đó sắc mặt ngưng trọng lui trở về.

Tần Nhất Thuyền thấy tất cả mọi người đã chẩn mạch xong, liền nâng tay ra hiệu nhóm chuyên gia có thể xuống dưới lầu nói chuyện.

Trở lại phòng khách nhỏ, nhóm chuyên gia có thể cảm thấy xấu hổ, liền hướng Tăng Nghị, ý đồ hóa giải sự xấu hổ của mình:

- Bác sĩ Tăng, bệnh án của Kiều lão cậu cũng đã xem qua, đồng thời cũng tự mình chẩn đoán, có phải là có kết luận gì hay không?

Tăng Nghị cũng không để ý đến câu hỏi của nhóm chuyên gia, mà là thần sắc ngưng trọng, suy tư một lát, sau đó mới hỏi Tần Nhất Thuyền:

- Căn cứ vào bệnh án ghi lại, người bệnh trước khi mắc bệnh đã từng bị cảm mạo. Lúc ấy có hay không uống thuốc trị liệu, hoặc ăn thức ăn có khẩu vị rất nặng?

Tần Nhất Thuyền lúc trước thật đúng là không để Tăng Nghị vào mắt, nhưng nghe Tăng Nghị vừa hỏi, y còn có chút hoảng sợ, nói:

- Thuốc thì không có uống, chỉ uống một chén canh cay. Đây là thói quen của Kiều lão. Mỗi lần cảm mạo, ngài ấy đều không uống thuốc, mà chỉ uống một chén canh cay. Thân thể ra mồ hôi thì cảm mạo tất nhiên sẽ khỏi.

Tăng Nghị lại nói:

- Sau khi người bệnh không thích ăn cơm, anh có làm canh cay cho ông ấy uống không?

Tần Nhất Thuyền nói:

- Lúc trước, Kiều lão thích nhất là canh cay. Nhưng sau khi bị bệnh, canh cay cũng làm cho ngài ấy ăn, nhưng ngài ấy lại nói là rất thối, ngửi đã muốn phun ra, căn bản nuốt không vô. Nếu đổi những món ăn khác mà ngài ấy thích cũng như vậy. Cái gì cũng đều ăn không vô, sẽ ói ra hết.

Điều này chính là điều mà Tần Nhất Thuyền cảm thấy khó hiểu. Kiều lão là người cả đời mà không ăn cay thì không cảm thấy vui. Ông ta không ngờ lại nói trái ớt lại thối như cứt. Như thế nào lại nuốt trôi chứ. Thật đúng là tà môn! Có cái bệnh gì mà làm cho con người ta ngũ vị mất cân đối như vậy?

Tăng Nghị gật đầu, nhưng cũng không nói gì, chỉ đứng ở một bên, trầm ngâm không nói.

Cố Ích Sinh cảm thấy động tác này của Tăng Nghị rất kỳ quái, nói:

- Bác sĩ Tăng, có phải cậu có ý kiến gì không? Nói ra nghe một chút.

Tăng Nghị liền lắc đầu nói:

- Tôi không có ý kiến gì cả.

Cố Ích Sinh cũng không cho rằng như vậy. Câu hỏi vừa rồi của Tăng Nghị, nghe qua thì rất bình thường, nhưng lại rất phù hợp với quan điểm Trung y. Hắn nhất định là đã có kết luận.

- Bác sĩ Tăng cứ nói đừng ngại. Chúng ta ở đây chỉ là thảo luận về bệnh tình, cậu biết gì thì cứ nói, không cần có bất luận một băn khoăn nào.

Cố Ích Sinh còn tưởng rằng Tăng Nghị sợ phạm vào kiêng kỵ nào đó, liền nhắc nhở một chút.

Tăng Nghị cũng là cười khổ nói:

- Bệnh này của Kiều lão có thể trị. Nhưng thuốc mà tôi cho, Kiều lão nhất định sẽ không dùng. Cho nên nói hay không nói thì cũng chẳng khác nhau.

Các chuyên gia Tân y đều liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cười lạnh. Đây không phải là thầy thuốc mà là giang hồ giả thần giả thánh. Không trị được thì cứ nói không trị được, như thế nào lại nói rằng người bệnh không chịu uống thuốc. Chẳng lẽ cậu còn dám khai ra thạch tín, hạc đỉnh hồng sao?

Tần Nhất Thuyền nghĩ đến Tăng Nghị là cố ý đắn đó, liền nói:

- Bác sĩ Tăng, mặc kệ là được hay không được, cậu cứ khai phương thuốc trước. Mọi người cùng nhau thảo luận xem có dùng được hay không?

- Đúng vậy, cậu trước tiên cứ nói xem, theo chẩn đoán của cậu thì đó là bệnh gì, và nên dùng thuốc gì?

Cố Ích Sinh nói. Ông ta cũng rất ngạc nhiên. Tăng Nghị đến tột cùng là có gì lo lắng, dám nói bệnh này có thể trị. Chẳng lẽ mình thật già rồi, tầm mắt còn không bằng một hậu sinh năm nhất?

Một chuyên gia Tây y cũng mở miệng nói:

- Bác sĩ Tăng, cậu nói vậy là không đúng. Cậu trước tiên phải nói ra thì mọi người mới biết được chứ.

Lời này hoàn toàn chính là châm chọc, khiêu khích. Ông ta hoàn toàn xem Tăng Nghị là kẻ lừa đảo. Cho dù là cậu hiểu y thuật, nhưng chẳng lẽ Cố lão đứng ở chỗ này lại không hiểu sao? Tất cả mọi người nói Cố lão y thuật cao siêu, nhưng do dù có đổi vài phương thuốc khác cũng không thể giống như Tây y chúng tôi, thậm chí còn không bằng.

- Vậy tôi cả gan nói hai câu.

Tăng Nghị thả cái hòm thuốc xuống dưới chân nói:

- Nếu tôi chẩn không sai, thì bệnh này của Kiều lão chính là Thương thực chi chứng. Nói một cách thông tục, chính là ăn thức ăn hỏng, ôi thiu nên bị thương thực. Người bị thức ăn gây rối loạn, thân thể tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét thức ăn, bài xích nó. Kiều lão hiện nay không muốn ăn, ngửi thấy cơm liền nôn, thậm chí còn cảm thấy cơm rất thối, khó có thể nuốt xuống.

- Vậy thì cậu cho rằng nên dùng thuốc gì?

Cố Ích Sinh lại hỏi.

- Phi đại hoàng bất năng trị!

Tăng Nghị nói.

Lần này, Cố Ích Sinh sắc mặt thay đổi. Tuổi trẻ hậu sinh, lá gan cũng to hơn một chút. Kiều lão một tháng rồi không ăn không ngủ, không ngờ cậu còn dám dùng thuốc xổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play