Minh Không đại sư ngồi trong thiện phòng, lúc này cũng có bảy tám người ngồi nghe. Có người tới nghe, như Cố Minh Châu, Cố Hiến Khôn. Cũng có người căn bản không hiểu thiện như Vi Hướng Nam. Những người này ở trong giới thương nhân tỉnh Nam Giang cũng được xem như nhân vật đứng đầu.
Khi người đàn ông mặc tây trang bước vào, tất cả mọi người đều đứng lên.
Người đàn ông mặc tây trang liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Minh Châu, trên mặt hiện ra tia mỉm cười:
- Cố tỷ, chị đúng là thanh nhàn thật. Không ngờ cũng trốn ở chỗ này nghe thiện.
Cố Minh Châu khẽ mỉm cười. Bà và đối phương đã sớm quen biết nhau, tuổi còn lớn hơn đối phương một tuổi, nên lập tức nói:
- Năm tháng không buông tha con người. Tôi hiện tại đã đem chuyện của công ty giao cho những người trẻ tuổi xử lý. Chính mình vừa vui vẻ lại vừa thanh nhàn, nên muốn làm chút chuyện.
- Cố tỷ chị là người thật có phúc. Nếu đổi lại là người khác thì không có phúc này đâu.
Người đàn ông mặc tây trang cười, ngược lại nhìn Cố Hiến Khôn, nói:
- Đây là Hiến Khôn phải không?
Cố Hiến Khôn khẩn trương nói:
- Chào chú Thái.
Sau đó quay sang người phụ nữ xinh đẹp:
- Chào cô Thái.
Cố Hiến Khôn nói lời này có chút không được tự nhiên. Người phụ nữ kia tuổi sợ còn nhỏ hơn y.
- Quả nhiên là nhân tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn.
Người đàn ông mặc tây trang khen hai câu:
- Trí Trung nhà chúng tôi nếu có được một nửa bản lĩnh của Hiến Khôn thì tôi cũng đã yên tâm về hưu rồi.
Cố Minh Châu cười, mời người đàn ông mặc tây trang ngồi xuống:
- Trí Trung tuổi còn nhỏ, tương lai nhất định sẽ trở thành châu báu. Chỉ có điều, anh phải kiên trì chịu đựng một khoảng thời gian.
Người đàn ông mặc tây trang mỉm cười ha hả, rồi ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó ra hiệu người phụ nữ cũng ngồi xuống. Nhân viên đi theo liền đứng ở một bên, đứa bé vẫn được người nhân viên ôm như trước.
Vi Hướng Nam lúc này tiến lên, mỉm cười đưa danh thiếp:
- Thái tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay có thể ở đây gặp được anh, một tiền bối trong giới thương nhân, thật sự là vinh hạnh cho một vãn bối như tôi.
Người đàn ông mặc tây trang mỉm cười, nhưng cũng không giơ tay nhận danh thiếp. Ngược lại một nhân viên đi theo đằng sau, nhận lấy tấm danh thiếp.
Vi Hướng Nam vẻ mặt không có gì biến hóa, nhưng trong lòng cũng cảm thấy cực không thoải mái. Cô tôn trọng vị họ Thái này phần nhiều là xuất phát từ sự tôn trọng Thái lão tiên sinh. Rất nhiều người đều là như vậy.
Cố Minh Châu lúc này cười nói:
- Hướng Nam là người nổi bật trong giới thương nhân ở Nam Giang, và là bạn với Cố Hiến Khôn. Anh khả năng chưa từng nghe qua tên của cô ấy, nhưng nói đến Tướng Quân Trà thì anh nhất định sẽ biết đến.
- Thật khó lường!
Người đàn ông tán thưởng một câu, rồi từ trong người lấy ra một tấm danh thiếp:
- Năm ngoái tôi đến thủ đô, có một lãnh đạo còn cố ý tặng cho tôi hai hộp Tướng Quân Trà. Hương vị vô cùng thơm ngát. Xem ra là kiến thức của tôi nông cạn, không ngờ không biết Nam Giang còn có loại trà ngon như vậy.
Vi Hướng Nam nhận lấy tấm danh thiếp, khách khí vài câu rồi ngồi vào ghế của mình. Thái Thành Lễ những lời này có hai hàm ý, thứ nhất nói chính là trà. Kỳ thật vẫn là có một sự ngạo mạn, ý tứ là tôi chưa từng nghe qua tên của cô, điều đó cũng rất bình thường.
Còn lại vài người cũng chào hỏi Thái Thành Lễ. Chỉ có điều Cố Minh Châu không giúp bọn họ giới thiệu thì Thái Thành Lễ cũng chỉ khiến nhân viên đi theo nhận danh thiếp của bọn họ, chứ không đưa danh thiếp của mình.
Mọi người nói chuyện xong, Thái Thành Lễ nói:
- Hôm nay có thể cùng với mọi người nghe Minh Không đại sư giảng thiện, đây cũng là một loại duyên phận. Minh Không đại sư, ngài có cho là đúng không?
Minh Không đại sư lập tức A Di Đà Phật một tiếng nói:
- Thái thí chủ quả nhiên là có duyên với Phật. Tuệ căn thâm hậu.
Mọi người cũng ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu nghe Minh Không đại sư giảng tiếp.
Minh Không đại sư nếu không nói thì thôi, nhưng nếu nói thì rất thành thục. Ngay cả Vi Hướng Nam là người không hứng thú với Phật giáo mà cũng nghe rất nhập thần. Sau khi nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cảm giác mình tức giận Thái Thành Lễ đúng là có chút lo sợ không đâu.
Nghe xong Minh Không đại sư giảng giải, Cố Minh Châu lên tiếng:
- Thành Lễ anh khó có cơ hội đến Nam Giang. Lần này đến đây thì ở cho nhiều ngày, để tôi làm tròn bổn phận chủ nhà của mình.
Thái Thành Lễ nói:
- Được, lần này tới đây vốn là muốn làm phiền Cố tỷ rồi.
Cố Minh Châu mỉm cười:
- Có cái gì mà phiền chứ? Bản thân tôi rất hoan nghênh anh đến quấy rầy đấy.
- Tôi còn có một số chuyện hướng Minh Không đại sư thỉnh giáo. Chờ sau khi thỉnh giáo xong, tôi nhất định sẽ đến làm phiền Cố tỷ.
Cố Minh Châu vừa nghe thì liền đứng lên nói:
- Sau khi nghe giảng xong, tôi cũng cần phải trở về. Lát nữa tôi sẽ cho Hiến Khôn tới đón anh.
Thái Thành Lễ mỉm cười đứng lên, nhìn theo Cố Minh Châu rời đi.
Những người trong phòng nghe Thái Thành Lễ nói có chuyện muốn thỉnh giáo Minh Không đại sư thì cũng không ở chỗ này cản trở, cũng đứng lên cáo từ. Lúc này, trong phòng không còn ai nữa, chỉ còn Phương trượng của Linh Giác tự, Minh Không đại sư và vợ chồng Thái Thành Lễ. Nhân viên của ông ta đã ôm đứa bé ra ngoài.
Phương trượng biết lúc này là lúc cần lên tiếng, nên hỏi:
- Thái thí chủ có chuyện gì, xin cứ việc nói.
Thái Thành Lễ cười một tiếng nói:
- Nghe tiếng Linh Giác tự các vị pháp sư phật hiệu cao thâm đã lâu. Lần này mạo muội đến thăm, là muốn xin quý tự dời bước đến Thái gia của chúng ta ở Hongkong làm một buổi lễ cúng bái.
Phương trượng liếc mắt nhìn Minh Không đại sư. Hành lễ cúng bái? Linh Giác tự đã rất nhiều năm không có làm lễ cúng bái gì cả.
Hongkong đến nay vẫn bảo lưu một số truyền thống trong quá khứ. Minh Không ở bên này thì được gọi là đại sư, nhưng tới Hongkong thì gọi là pháp sư. Ở Hongkong, mỗi lần đến ngày Phật đản, hoặc những sự kiện trọng đại thì những cao tăng trong miếu cũng phải làm mấy lượt cúng bái hành lễ, lấy cầu bình an làm chủ. Dân chúng ở đây vô cùng thích ngày lễ tết, đến miếu dâng hương cầu phúc. Đây cũng là một phong tục địa phương vô cùng đặc sắc.
- Không biết Thái thí chủ muốn làm hành lễ cúng bái gì?
Phương trượng hỏi.
Thái Thành Lễ nói:
- Trước mặt Pháp sư thì chưa bao giờ nói dối. Lần cúng bái hành lễ này chủ yếu là vì đứa con Trí Trung của mình.
Minh Không đại sư trong lòng có tính toán. Nếu nhờ pháp sư cúng bái cho con thì khẳng định chính là muốn cầu bình an, khỏe mạnh, hoặc là vinh hoa phú quý sau này. Chẳng qua là hành lễ cúng bái này phải làm sao cho thích hợp đây. Linh Giác tự đã lâu rồi không có làm qua cúng bái hành lễ, nên hòa thượng biết về cái này rất ít.
Người thiếu phụ xinh đẹp lúc này mới tiếp lời của Thái Thành Lễ nói:
- Đứa bé mới vừa rồi hai vị pháp sư cũng nhìn thấy?
Hai vị hòa thượng gật đầu. Một đứa bé lớn như vậy thì làm sao mà không nhìn thấy chứ.
- Không dối gạt hai vị pháp sư. Trí Trung năm nay đã năm tuổi, nhưng vẫn còn chưa biết đi.
Người thiếu phụ xinh đẹp trong mắt hiện lên một tia lo lắng:
- Các loại kiểm tra cũng đã làm hết. Hết thảy đều bình thường.
Với chế độ dinh dưỡng nuôi một đứa bé bây giờ, hơn mười tháng là có thể đứng lên. Hơn một tuổi là có thể bước đi. Con của Thái gia hẳn là được nuông chiều từ bé, nhưng làm sao mà năm tuổi rồi vẫn chưa đi được?
Minh Không là người hiểu y thuật, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân. Nhưng ông ta biết, với loại phú gia thế hào như Thái gia, từ lúc bắt đầu mang thai đứa bé sẽ có nhân viên chuyên nghiệp hầu hạ bên mình. Phương diện dinh dưỡng để dưỡng thai tuyệt đối là không cần phải lo. Khi đứa bé được sinh ra, lại có những nhân viên chăm sóc trẻ em chuyên nghiệp đến chăm sóc. Chẳng lẽ nhiều người như vậy mà không dạy được cho một đứa bé biết đi sao?
Điều này tựa hồ có chút không hợp với lẽ thường.
Minh Không nhớ tới một chuyện cũ năm xưa. Lúc ấy từng có truyền thông đăng tin, nói là Thái Thành Lễ nội tiền chi cho việc giữ thai và an dưỡng thai đã là hơn một trăm triệu đô la Hongkong. Đây quả thực là một con số rất lớn, khiến cho người ta đều không thể tưởng tượng số tiền này được xài như thế nào.
Cụ thể chỉ có mấy chữ nhưng khẳng định là nói lên được nhiều điều. Hơn một trăm triệu đô la Hongkong được ném ra, toàn bộ dành cho việc chăm sóc đứa trẻ từ lúc mang thai cho đến khi sinh ra đời và lớn lên, nhưng kết quả đứa bé này lại không thể đi. Một căn bệnh như vậy, có muốn che dấu cũng không thể che hết. Chẳng lẽ lúc mang thai, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được điều dị thường nào sao?
- Chúng tôi cũng đã dùng hết mọi phương pháp nhưng cũng không thể khiến Trí Trung đứng lên bước đi được. Sau lại có một vị đại sư nói, nói có thể là có liên quan đến phong thủy trong nhà.
Người thiếu phụ xinh đẹp do dự một chút rồi nói tiếp:
- Khi Trí Trung được năm tháng, Thái Thành Lễ vì muốn tốt cho việc lớn lên của đứa bé sau này nên đã dọn đến khu nhà cao cấp tại Lạc Thành. Chúng tôi nghĩ đó cũng là một nguyên nhân, nên đã mời một vị đại sư hiểu về phong thủ đến nhà một lần nữa thay đổi bố cục phong thủy trong nhà.
Minh Không cau mày hỏi:
- Thế có hiệu quả gì không?
Người thiếu phụ xinh đẹp lắc đầu:
- Ngược lại, từ đó trở đi, Trí Trung lại càng phát sinh thêm bệnh tật mới. Người thường xuyên hồi hộp giật mình. Thỉnh thoảng lại mê sảng nói những câu không ai hiểu được. Hơn nữa ăn cũng không tự ăn được. Cho dù vây cá tổ yến có để trước mặt cũng không muốn ăn một miếng nào.
Minh Không thầm nghĩ có thể là đứa bé bị bệnh gì đó. Nhưng vừa nghĩ thì ông lại cảm thấy không hợp lý. Thái gia là gia tộc hào phú, bác sĩ nào mà không mời đến được. Nếu thật là bị bệnh thì cũng đã sớm chữa hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT