Đi ô tô tới trước cổng, vừa xuống xe Tăng Nghị liền nhìn thấy Cố Minh Châu từ trong đi ra, phía sau là Cố Hiến Khôn.
- Cố chủ tịch, bà đây muốn vào chùa lễ Phật sao?
Tăng Nghị chào hỏi, tiến lên nói:
- Minh Không đại sư gần đây khỏe không?”
Minh Không xướng cái Phật hiệu nói:
- Đa tạ Tăng thí chủ đã nhớ, bần tăng hết thảy mạnh khỏe.
Tăng Nghị thầm nghĩ lão hòa thượng này chẳng phải là bần tăng gì. Gần đây nhất vừa xuất bản sách, lại vừa làm một cụôc tọa đàm, tiền kiếm ra được cũng không ít.
Cố Minh Châu nhìn Tăng Nghị cười,nói:
- Tăng Nghị, đã lâu không gặp cậu rồi. Nếu có thời gian rảnh, ghé qua nhà tôi chơi.
- Vâng!
Tăng Nghị cũng khách khí, nói:
- Thôi giáo sư ở trong điện thọai nói tìm được một bức tranh chữ “Bát Đại Sơn Nhân”, tôi cũng đang muốn đến xem thử.
Cố Minh Châu hàn huyên hai câu liền đi theo Minh Không vào Linh Giác tự
- Tăng Nghị, vào bên trong ngồi xuống nói chuyện.
Cố Hiến Khôn nói:
- Vừa đúng lúc Tố Thiến Phường đang có vài món ăn chay mới, cùng nhau nếm thử chút.
Tăng Nghị đi cùng Cố Hiến Khôn đi vào bên trong, vừa đi vừa nói:
- Người đầu bếp ở đây chỉ làm món ăn chay, thật sự là đáng tiếc. Nếu trình độ này mà đặt ở khách sạn Thanh Giang thì chỉ có cao chứ không thấp đâu.
Cố Hiến Khôn cười nói:
- Cậu phê bình món ăn chúng tôi dở, cứ việc nói thẳng thôi.
- Thế mà còn bảo tôi nói thẳng? Anh là một ông chủ, không ăn khách sạn nhà mình mà lại đi ăn đồ chay, đã là chứng minh tốt nhất rồi.
Cố Hiến Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, mình thực không nên mời Tăng Nghị đi ăn chay. Thành ra là bằng chứng cho món ăn của khách sạn mình không ngon rồi.
Hai người lên căn phòng trên lầu ngồi xong, vừa ăn cơm vừa nghiên cứu và thảo luận chi tiết công tác tiếp đãi sao cho thật chu đáo một chút.
Công việc thương lượng xong, Cố Hiến Khôn nói:
- Sự tình trong tập đoàn của tôi bình thường rất nhiều việc giải quyết không hết. Sau này gặp lại sự việc này nữa, anh cứ đi tìm gặp lão Trương thương lượng. Tôi thật không thể đảm trách việc làm thư kí của anh nữa.
Tăng Nghị cười ha hả, nói:
- Đây không phải là thể hiện anh coi trọng công việc nghiên cứu và thảo luận ở cuộc hội nghị này đấy sao? Mà tôi cũng thấy anh có bận rộn gì đâu chứ? Còn có thời gian nhàn rỗi đến đây uống trà ăn chay nữa cơ mà.
Cố Hiến Khôn lắc đầu,nói:
- Hôm nay Linh Giác Tự mời một vị đại nhân vật đến, tôi vì việc này mới đến đây.
Tăng Nghị liền nhìn ra phía ngòai cửa sổ, có vẻ như hôm nay Linh Giác Tự có gì đó không giống mọi ngày. Bình thường ngay cổng bãi đỗ xe, luôn đầy xe của các cơ quan du lịch, hôm nay ngay một chiếc cũng không thấy. Bình thường các thầy bói tướng số các thầy bà đầy ra, hôm nay cũng không thấy kéo tới kinh doanh.
- Là vị nào vậy?
Tăng Nghị nhíu mày, bởi vì tín ngưỡng bất đồng, là một cán bộ chính trị trong nước, là không có khả năng xuất hiện ở Linh Giác Tự, mà thương nhân thông thường lại không thể phô trương như thế. Sự việc hôm nay trừ phi là treo màu đỏ trang trí trên chóp mũ đại thương nhân. Hơn nữa, mức độ màu còn phụ thuộc vào thương nhân đó có hàng đầu hay ko.
- Bên Hongkong đến sao?
Cố Hiến Khôn gật đầu cười nói:
- Cậu có thể bấm ngón tay đoán ra à?
Tăng Nghị lắc lắc đầu. Chuyện này cần phải bấm đốt ngón tay sao? Người bình thường chỉ cần sắc sảo một chút đều có thể đoán ra. Khó trách Cố Minh Châu hôm nay muốn tới Linh Giác Tự.
Nhấc cổ tay lên xem giờ, Cố Hiến Khôn nói:
- Sắp tới giờ rồi, tôi phải cùng mẹ đi Linh Giác Tự hội họp đây, cậu có muốn cùng vào trong với tôi không nào?
- Được rồi, anh đi đi.
Tăng Nghị khoát tay:
- Tôi không đi đâu, tôi không hứng thú.
Cố Hiến Khôn đối với việc cúng bái Phật cũng không hứng thú gì, chỉ có điều muốn mượn cơ hội này gặp mặt vị đại nhân vật kia một phen. Y là người trong giới kinh doanh, quan hệ với bọn tài phiệt này cũng tốt:
- Vậy tôi đi trước đây!
Tăng Nghị đợi Cố Hiếu Khôn đi rồi liền ngồi chỗ kia mà chậm chậm uống hết tách trà, uống xong mới chuẩn bị đứng dậy đi về.
Ai ngờ vừa nhấc chân lên, chợt nghe thấy xa xa có tiếng còi cảnh sát, Tăng Nghị khẽ nhíu mày, thầm nghĩ cái tên đại nhân vật này thật phô trương. Ngoại trừ thanh chắn ngang ngoài Linh Giác Tự, không ngờ còn có xe cảnh sát mở đường. Tăng Ngị liền không vội đi mà một lần nữa ngồi xuống, bởi vì sau khi đi ra chắc chắc sẽ gặp quản chế giao thông, xe của mình chắc cũng phải đậu sang một bên.
Tuy nhiên một phút đồng hồ sau, tiếng còi cảnh sát đã đến dưới lầu, Tăng Nghị nhìn qua cửa sổ, chiếc xe chạy trước nhất là một chiếc Lincoln uy vũ khí phách, treo bảng tỉnh Nam Giang 0 số. Chuyên môn của chiếc xe này là dùng để mở đường cho các nhân sĩ. Nếu là nhân vật đi tuần ở tỉnh là số 1 số 2, xe mở đường kia nhất định sẽ là xe Cảnh sát sở Công An
Sau chiếc Lincoln, chính là một chiếc Mercedes Benz dài trơn màu đen, ước chừng có hơn mười chiếc. Mà hơn nữa biển số xe rất chỉnh tề, dãy số đều theo thứ tự.
Tăng Nghị trước kia chỉ nghe có người nói những phú hào Hongkong phô trương rất quá tay, nhưng cũng chưa tận mắt chứng kiến. Hôm nay vừa thấy, chỉ nhìn qua sự phô trương này, có thể cảm giác được tên tài phiệt này trải qua trên trăm năm tích cặn tài nguyên lắng lại chứ có phải thực lực gì đâu chứ.
Đòan xe tiến thẳng đến Linh Giác Tự, sau khi dừng xe hẳn,vừa đúng lúc giống như thế trận sao vây quanh trăng. Trong đó có một chiếc xe Mercedes Benz, vừa lúc ở vào vị trí trung tâm, Tăng Nghị ngồi ở trên lầu xem rõ mồn một cảnh tượng này.
Xung quanh chiếc Mercedes Benz từ trên xuống dưới, đầu tiên là đoàn hắc y vệ sỹ, sau khi xuống xe cảnh sát nhìn xung quanh bốn phía, theo sau lại có vài vị nhân viên công tác xuống xe, chạy nhanh tới giữa chiếc xe Mercedes Benz.
Cửa xe mở ra, trước tiên có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tây màu xám tro. Bên kia cửa xe bước xuống là một người phụ nữ xinh đẹp đang ôm trong tay một đứa trẻ.
Lập tức có nhân viên công tác tiến lên ôm lấy đứa trẻ, người phụ nữ xinh đẹp lập tức khoác tay người nam mặc bộ đồ Tây. Hai người cùng nhau bước đến Linh Giác Tự. Nhân viên công tác theo sau sát đó, các vệ sĩ thì hộ vệ cách đó không xa.
Tăng Nghị lúc này “Ồ” lên một tiếng. Tuy rằng cách khá xa, xem không rõ lắm, nhưng hắn vẫn biết nhân vật kia là ai. Thật sự là một người rất nổi danh, thường xuyên bắt gặp bóng dáng đối phương trên tạp chí, TV. Ông ta là một trong bốn đại thế gia của Hongkong, của cải vô số kể, lực ảnh hưởng rất lớn.
Ông cụ nhà bọn họ trước kia đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Mặt trận Tổ Quốc, thời kì mở cửa cải cách, đã bỏ ra không ít công sức trợ giúp quốc gia kiến thiết kinh tế, nghe nói công lộ đầu tiên của tỉnh Giang Nam là do họ cho vay để xây dựng.
Nhìn đội ngũ lộng lẫy kia bước vào Linh Giác Tự, Tăng Nghị liền đứng dậy xuống lầu, thừa cơ hội này vội vàng rời khỏi.
Bên trong Linh Giác Tự, khói bốc lên, tiếng đọc kinh réo rắt. So với ngày xưa thì vài phần thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Người đàn ông trung niên bận bộ đồ Tây đi vào Linh Giác Tự, lập tức có một tiểu sa di tiến lên phía trước dẫn đường, xuyên qua một cánh cửa liền thấy được bảo điện Đại Hùng. Lúc này ngoài phương trượng của Linh Giác Tự m còn có Minh Không lão hòa thượng sớm đã chờ ở chánh điện phía trước.
“A Di Đà Phật!” Phương trượng phát một tiếng Phật hiệu, dẫn mọi người đi đến phía trước vài bước, mặt mày hồng hào nói:
- Thái thí chủ đại giá quang lâm hàn tự, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.
Người phụ nữ xinh đẹp kia lúc này buông khoát tay người đàn ông, cả hai cùng nhau thi lễ:
- Xin chào phương trượng, xin chào đại sư!
Minh Không hòa thượng môt bên chào, một bên quan sát đối phương. Gần đây ông ta gặp đại nhân vật rất nhiều lần, cho nên một chút cũng không câu nệ. Ông ta đang nghiền ngẫm ý đồ hôm nay của đối phương, ngàn dặm xa xôi lại đây, thường không chỉ vì đứng trước Phật đốt một nén nhang rồi đi được.
Ánh mắt liếc nhìn, Minh Không dừng mắt lại ở cậu bé kia. Bộ dạng trông rất đáng yêu, mắt to, dáng vẻ thông minh. Duy chỉ có điều thọat nhìn có chút gầy yếu đơn bạc. Lúc này vô tình ghé vào vai nhân viên công tác, tò mò đánh giá cảnh vật trong chùa.
Người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tây màu xám tro khí độ bất phàm, đang đi theo phương trượng cất bước vào bảo điện Đại Hùng.
Phương trưởng nhân cơ hội giới thiệu lịch sử Linh Giác Tự có những vĩ nhân nào từng đặt chân đến nơi đây.
Người đàn ông mặc bộ đồ Tây màu xám tro không ngừng gật đầu, đi tới đại điện phía trước liền thấy được lư hương thật lớn, bên trong căm không ít nhang.
- Phương trượng, tôi nghĩ nên thắp nén hương trước Phật tổ, phù hộ người nhà mạnh khỏe bình an, không bíêt có được hay không?
Người phụ nữ xinh đẹp nói.
Phương trượng lập tức nói:
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai
Nói xong vẫy tay một cái thì có sa di đưa cho nén nhang thơm cỡ lớn, ước chừng dài một thước, khoảng một cánh tay.
Thắp hương xong, hai người vào bảo điện Đại Hùng, phương trưởngchỉ chỗ cho hai người đứng, hành lễ trước tượng Phật tổ, sau đó mới bắt đầu đi tham quan chùa.
Lúc đi đến trước cửa phòng của Minh Không đại sư, người phụ nữ xinh đep kia cất tiếng:
- Nghe nói Minh Không pháp sư mỗi ngày đều phải ở trong này giảng thiện, không biết có phải thật như vậy hay không ạ?
Minh Không cười, nói:
- Mới vừa rồi còn có các vị thí chủ lại đây nghe thiện, lúc này vẫn còn ngồi ở bên trong.
Người phụ nữ nói:
- Không biết chúng tôi có được phúc nghe Minh Không pháp sư giảng thiện hay không?
- Phật độ người có duyên, thí chủ muốn nghe giảng thiện thì vào trong này ngồi uống trà cũng được.
Minh Không liền cười nâng tay mời, thầm nghĩ hóa ra hai người này đến đây là nghe ta giảng thiện. Minh Không vẫn chưa nghĩ nhiều, dù sao người đến Linh Giác Tự đến nghe ông ta tọa đàm ngày càng nhiều, trong đó có rất nhiều doanh nhân phú hào, đều là đặc biệt tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT